"Lận Đông Hà, anh quản người phụ nữ của anh đi."
"Chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn, cô ta đã không còn là người phụ nữ của tôi."
Lận Đông Hà rất xem thường loại hành động này của Tần Duyệt Duyệt, bởi vì cô ta muốn nửa gia sản của anh ta.
Đối với đoạn hôn nhân này cô ta không có trả giá gì, mình có thể cho cô ta nhà, cho cô ta đủ phí sinh hoạt, nhưng sẽ không giao đồ của nhà xưởng cho cô ta.
Đó là toàn bộ tâm huyết của anh ta, sẽ không giao cho bất cứ người.
Tô Tô che Lận Xuyên ở phía sau mình, nói: "Không biết xấu hổ, cô tránh ra, đụng vào người đàn ông của tôi lần nữa thử xem?"
Lận Xuyên có chút cạn lời, anh chỉ nhất thời không để ý bị chạm vào, muốn động vào anh thì thật sự không thể, nhưng mà nhìn dáng vẻ của vợ mình đúng là khiến người ta càng nhìn càng hiếm lạ.
Tần Duyệt Duyệt lại chỉ vào Tô Tô trách mắng:
"Đều tại cô, mê hoặc Lận Đồng Hà khiến anh ấy ly hôn với tôi, sau đó còn bảo Tống Lão Tam cách tôi thật xa, sao người phụ nữ như cô lại âm hiểm như vậy?"
"Cô nói ai âm hiểm, tôi và Lận Đông Hà là quan hệ thân thích, cùng lắm là người đầu tư nhà xưởng của anh ta cô đừng nói linh tỉnh. Người tôi yêu ở đây, anh ấy đối xử với tôi tốt như thế vì sao tôi phải nhớ thương người đàn ông của cô, tôi không phải là người ăn trong bát còn nhìn trong nồi như cô. Hơn nữa Tống Lão Tam người ta đã có bạn gái, dựa vào cái gì phải đến gần cô, anh ta còn sợ bạn gái mình ghen đấy. Có vẻ như là cô không nghe hiểu tiếng người, đi thôi Lận Xuyên, chúng ta trở về."
"Ừm." Lận Xuyên cũng không muốn quản chuyện của bọn họ, ôm lấy vợ mình đi về phía xe, sau đó vừa đi vừa nói: "Xe của chúng tôi phải lái qua, làm phiên mọi người nhường đường một chút."
Lúc này mọi người mới thấy xe, đều nhường đường.
Sau đó Lận Đông Hà cũng không muốn cãi nhau với Tần Duyệt Duyệt, hôm nay cô ta gặp mình trên đường thì như điên rồi nói không ly hôn, rõ ràng lúc trước đã đồng ý.
Nhưng mà lôi lôi kéo kéo trên đường khiến người ta tức giận, anh ta còn có chuyện quan trọng cần phải ra ngoài làm nên không có thời gian dông dài với cô ta.
Nghĩ tới đây càng đi càng nhanh, đảo mắt đã đi tới đường cái đối diện.
Tần Duyệt Duyệt chỉ trích Tô Tô xong thấy cô đi rồi lúc này mới nghĩ tới Lận Đông Hà, quay đầu lại thấy người đã tới đường cái đối diện thì vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà vì giao thông được Lận Xuyên sơ tán, phía xa có một chiếc xe lao tới cũng không giam chân ga
Chuyện này cũng rất trùng hợp, Tần Duyệt Duyệt mới ra đường cái đã bị xe đâm trúng, đâm rất mạnh, trực tiếp bị đâm bay ra xa 3 mét.
Vừa vặn xe của Lận Xuyên lái qua, mà Tần Duyệt Duyệt thì bay thẳng qua phía trên xe của bọn họ lao tới trước xe.
Cũng may Lận Xuyên kịp phản ứng phanh gấp lại.
Nhưng mà trong thời gian phanh lại Tần Duyệt Duyệt đã lăn mấy vòng trên đất lao thẳng tới cái cột ở đối diện, không biết là máu từ đâu ra, phun đầy lên cửa sổ xe của Lận Xuyên.
Lận Xuyên sợ vợ mình bị dọa sợ, lập tức ôm cô vào trong lòng mình nói: "Đừng nhìn."
Mà lúc này Tô Tô lại thấy được hai người từ cửa sổ, đó là Tống Lão Tam và bạn gái của anh ta. Hai bọn họ đều sắp kết hồn, cho nên tương đổi ân ái, lúc này anh ta bảo vệ người phụ nữ của mình ở trong lòng, sau đó đôi mắt tràn ngập kinh hãi.
Chuyện xưa thay đổi.
Tống Lão Tam không chết, anh ta vì không yêu Tần Duyệt Duyệt cho nên không liều mạng đi cứu cô ta.
Cho nên Tần Duyệt Duyệt bị xe đâm bay như thế.
Cảnh ngộ gặp phải không khác gì trong sách viết về Tống Lão Tam lúc ấy, bị đâm rất thảm.
Mà cô ngửi được mùi máu lập tức nôn ra.
Lận Xuyên nói: "Em đừng nhìn, anh đi xuống xử lý một lát."
Có phải là người đã chết hay không, nên lập tức đưa tới bệnh viện mới phải?