Đương nhiên, Đại Mộng Xuân thu trận trước tháp truyền thừa hiển nhiên không phải ở trạng thái đỉnh phong. Cấp bậc của nó hẳn là cũng nhằm vào người truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, ước chừng là đối mặt với thiên tài cấp bậc Thánh Cảnh.
Tuy rằng Giang Trần còn chưa chính thức tiến vào Thánh Cảnh, nhưng mà Giang Trần tự nhủ, tư chất của bản thân mình tuyệt đối không kém bất luận một thiên tài Thánh Cảnh nào. Thậm chí so với thiên tài Thiên Thánh Cảnh mà nói, bản thân hắn còn có một ít ưu thế.
Đứng ở bên ngoài trận pháp, Giang Trần hít sâu một hơi, dứt khoát nhảy vào trong trận pháp.
Sau khi nhảy vào trong trận pháp, cảnh tượng trước mặt Giang Trần lập tức biến đổi.
Mười cái trụ lớn thông thiên đứng sừng sững trước mặt Giang Trần.
Từng cây trụ cao vút trong mây, đội trời đạp đất. Trên mỗi một cột trụ đều khắc rất nhiều phù văn cổ xưa.
Mỗi một phù văn trên cột trụ đều có một màu vàng nhạt lơ lửng bên ngoài, khiến cho người ta có cảm giác phong cách cổ xưa.
Giang Trần vận Thiên Mục thần nhãn quan sát từng cột trụ một.
Phù văn trên mỗi cột trụ đều vô cùng giống nhau.
- Ồ? Không ngờ lại là công pháp tu luyện?
Tâm thần Giang Trần khẽ động.
Trên mỗi một cột trụ đều có khắc một môn công pháp, hơn nữa cấp bậc của mỗi một môn công pháp đều phi thường cao.
Mười cột trụ này vừa vặn tạo thành một vòng tròn, mà Giang Trần thì ở trong vòng tròn đó.
Giữa mười cái cột trụ vừa vặn có mười con đường.
- Xem ra mười cột trụ này chính là mười thông đạo cửu tử nhất sinh của Đại Mộng Xuân Thu trận. Như vậy trong mười thông đạo này chỉ có một thông đạo có thể đi ra ngoài, còn chín cái thông đạo đều là tử lộ hay sao?
Trong lúc nhất thời Giang Trần không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn tin rằng, nếu như là khảo nghiệm thì Đại Mộng Xuân Thu trận nhất định sẽ có chỗ nhắc nhở, tuyệt đối không giống như đối địch, hoàn toàn không để lại một chút manh mối.
Trận pháp này vốn không có ý giết địch mà chỉ có ý khảo nghiệm người tới chỗ này.
Cho nên Giang Trần tin tưởng, bên trong trận pháp này nhất định có manh mối, hiện tại phải xem nhãn lực của hắn có thể nhìn ra được hay không mà thôi.
Nghĩ tới đây Giang Trần cũng không có vội vàng.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, Thiên Mục thần nhãn của Giang Trần được triển khai toàn bộ, không ngừng nhìn từng cột trụ.
- Nếu như trận pháp này có chút manh mối thì nhất định sẽ nhắc nhở bên trên công pháp. Thế nhưng vấn đề ở nơi nào a?
Giang Trần cũng không quá gấp mà lại lần nữa nghiêm túc nghiên cứu.
Dùng mắt thường quan sát không ra, Giang Trần quyết định, dùng mỗi một môn công pháp làm thực tiễn để kiểm chứng.
Một tháng sau.
Thần thức Giang Trần đột nhiên khẽ động, giống như có một cây kim đâm vào trong thần thức hắn vậy. Hắn biết rõ đây không phải là ngoại vật đâm vào mà là trong bản năng thần thức hắn sinh ra một tia kháng cự.
- Xảy ra chuyện gì?
Giang Trần đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, hồi tưởng lại một chút, sắc mặt khẽ đổi.
- Đáng sợ. Đáng sợ. Trong lúc bất tri bất giác không ngờ ta lại trầm mê. Công pháp tu luyện này thậm chí còn có sức hấp dẫn khiến cho người ta trầm mê nào. Cũng may trong thần thức ta xuất hiện một tia kháng cự theo bản năng. Nếu như thực sự tu luyện thì sẽ hoàn toàn trầm mê, không biết bên ngoài trải qua bao lâu. Rất có thể sẽ giống như một giấc mộng, khi thức tỉnh thì đã già nua rồi.
Giang Trần bừng tỉnh đại ngộ, biết rõ môn công pháp này cũng giống như một hoa trong gương, trăng trong nước vậy. Tuy rằng có lực hấp dẫn vô cùng, thế nhưng nhất định lại không thể tu luyện ra cái gì. Trừ việc khiến cho người ta trầm mê ra, không được tính mà một đồ vật thực chất, có tính hữu dụng.
Dù là tu luyện một trăm năm, cuối cùng chỉ là một giấc mộng nam kha mà thôi. Sau khi tỉnh lại, trừ việc thân thể biến hóa, thực lực đình trệ ra, căn bản không được cái gì cả.
Giang Trần nghĩ tới đây cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đã rất cẩn thận, thử từng một môn công pháp một muốn tìm ra dấu vết để lại, kết quả thiếu chút nữa trầm mê vào bên trong.
Nếu không phải hắn tu luyện thất khiếu thông linh, thần thức vô cùng cường đại, xuất hiện một tia kháng cự theo bản năng, chỉ sợ hắn đã trầm mê vào bên trong, căn bản không có cách nào thức tỉnh.
Chờ tới khi hắn thức tỉnh, có lẽ là ba tới năm trăm năm, đến lúc đó thực lực của hắn không tiến thêm, chỉ dừng lại ở trong phạm vi Nguyên Cảnh.
Tới tuổi đó đã bỏ qua thời kỳ tu luyện tốt nhất, thực lực cũng không thể tăng lên thêm một chút nào. Chỉ sợ lại hao tổn thọ dương, đến lúc thọ dương hao hết sẽ chết.
Trong lòng thầm kêu một tiếng, lập tức triệu hồi ra Phệ Kim thử vương, hắn nói:
- Lão kim, ngươi lưu ý cho ta một chút. Trong vòng ba ngày, nếu như thần thức ta không tỉnh lại, ngươi phải đánh thức ta dậy.
Giang Trần đã biết rõ sự kỳ quái của những công pháp bên trên những cột trụ này, hắn đã có đối sách.
Phệ Kim Thử vương thông qua Mộc Linh chi tuyền tẩy lệ, thực lực sau đó đột nhiên tăng mạnh, lực lượng huyết mạch không ngừng thức tỉnh, thực lực tăng vọt. Hôm nay cũng tương đương với Thánh Cảnh nhất trọng trong nhân loại.
Hôm nay nó đối với Giang Trần mà nói có thể nói là nói gì nghe nấy.
Sau khi Giang Trần có đối sách, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn một chút. Mỗi một loại công pháp trên cột trụ, hắn đều cố gắng nếm thử.
Cuối cùng, khi tới cột trụ thứ bảy, Giang Trần phát hiện ra, công pháp bên trên cột trụ này cũng không phải là công pháp hư ảo mà là công pháp chân thật.
Giang Trần lại không có cuồng hỉ, thất thố mà đều thử qua mấy cây cột còn lại, cuối cùng xác định công pháp trên cây cột trụ thứ bảy là công pháp chân thật.
Đã tìm được chỗ khác nhau, coi như Giang Trần đã tìm được nhắc nhở.
Theo manh mối này, Giang Trần tiến vào thông đạo chiếu với cây cột trụ thứ bảy. Sau khi tiến vào, bằng pháp quyết tu luyện trên cây cột trụ thứ bảy này, Giang Trần nhẹ nhõm phá quan, tìm được lối ra của trận pháp này.
Kể từ đó Giang Trần thành công đột phá Đại Mộng xuân thu trận.
Giang Trần đi ra khỏi trận pháp, trong lòng còn khó có thể tin nổi.
Phá trận này nhìn như không có bất kỳ gió tanh mưa máu nào, thế nhưng chỗ hung hiểm so với U Cổ Thất Sát trận còn đáng sợ hơn.
U Cổ Thất Sát trận tuy rằng khắp nơi đều là sát cơ, nhưng mà Giang Trần đã có kế sách đối ứng.
Mà Đại Mộng Xuân Thu trận này Giang Trần trong lúc bất tri bất giác trầm mê vào. Nếu không phải trong bản năng có một tia kháng cự mà nói, chỉ sợ hắn đã lâm vào trận pháp, không có cách nào tự thoát ra được.
Đại Mộng Xuân Thu trận này lại không có trận bàn, không có bất kỳ vật gì có ích.
Giang Trần cũng không uể oải, bởi vì phá vỡ trận pháp này thì ngọn tháp truyền thừa đã trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn.
Ngọn tháp truyền thừa này cũng không tính là vật khiến cho người khác đặc biệt chú ý, chỉ có ba tầng mà thôi.