Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lỗ Triệt vỗ ngực:

- Yên tâm đi, mấy người chúng ta nhất định sẽ quan lý Đông Duyên đảo này cho tốt.

Mấy gia hỏa này được Giang Trần giao trách nhiệm, cũng cực kỳ hưng phấn.

Sau khi Giang Trần chuẩn bị một chút, cũng chuẩn bị thông qua trận pháp truyền tống, trực tiếp trở lại cương vực nhân loại.

Giang Trần vốn có thể thông qua thời không ấn phù, trực tiếp tiến hành xuyên thẳng qua, trở lại lục cung truyền thừa trong Lưu Ly vương tháp, đương nhiên, Giang Trần không có lựa chọn như vậy. Hắn hy vọng nên làm quen nhiều hơn với truyền tống trận này. Nhìn xem truyền tống trận này có vững chắc hay không.

cho nên Giang Trần lựa chọn dùng truyền tống trận.

Chuyện quan trọng nhất, nếu như Giang Trần thông qua thời không ấn phù mà nói, thần điểu Chu Tước và Long Tiểu Huyền đều không thể đồng hành cùng với Giang Trần.

Lục cung truyền thừa tuyệt đối không cho phép có người khác tiến vào, trừ phi là thông qua phương thức lúc trước như Cự thạch nhất tộc.

Chuyện này tự nhiên không có bất kỳ khả năng nào cả.

- Trần thiếu, lần này chúng ta đi tới lúc nào mới trở lại Vạn Uyên đảo a? Tiểu Bạch còn đang bế quan tu luyện. Chúng ta không thể vứt bỏ, mặc kệ Tiểu Bạch nha.

Long Tiểu Huyền bình thường trầm mặc ít nói, lúc này lại mở miệng hỏi.

Đừng nhìn hắn xưa nay đấu vô cùng nóng bỏng với Tiểu Bạch, nhưng ở sâu trong lòng, bọn chúng lại nhận nhau, không hy vọng đối phương gặp chuyện không may.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Về sau giới hạn của Vạn Uyên đảo và cương vực nhân loại ngày càng mơ hồ, căn cứ theo nghiên cứu của ta về lịch sử và thế cục Thần Uyên đại lục, cương vực nhân loại cũng tốt, Vạn Uyên đảo cũng tốt, cuối cùng sẽ trở về với nhau, giới hạn chậm rãi biến mất.

- Ồ? Tại sao lại vậy?

Thần điểu Chu Tước đối với thế cục thượng cổ vô cùng quen thuộc, cho nên hắn vô cùng tò mò, tò mò vì sao Giang Trần lại nói như vậy.

- Chiều hướng phát triển, thế lực lớn đã tới, bất luận kẻ nào đều không thể thay đổi.

Đi qua truyền tống trận, cuối cùng đám người Giang Trần cũng lần nữa trở lại cương vực nhân loại.

BƯớc chân Giang Trần đáp xuống địa bàn Thiên Thiền cổ viện.

Khi bàn chân Giang Trần đáp xuống cố thổ cương vực nhân loại, tâm tình của Giang Trần giống như ly biệt mấy trăm năm, mấy ngàn năm rồi vậy, thậm chí còn giống như là một lần luân hồi.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như chuyến đi Vạn Uyên đảo tựa như một giấc chiêm bao, giật mình tỉnh mộng, như thực như mơ.

Thời gian mấy năm qua, thế cục trên cương vực nhân loại quả nhiên đã được khống chế.

Giang Trần nhìn phong cảnh ven đường Thiên Thiền cổ viện, nhìn thấy đám người chung quanh bất kể là tu sĩ hay là sinh linh bình thường đều có bộ dáng an cư lạc nghiệp.

Càng như vậy trong lòng Giang Trần càng thêm khó chịu.

- Qua hai ba mươi năm, cương vực nhân loại còn có thể yên tĩnh như vậy sao? Người trong cương vực nhân loại còn có thể hưởng thụ hòa bình và tốt đẹp như vậy sao?

Ma kiếp bộc phát, hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cương vực nhân loại này có thể tránh khỏi sự tàn sát bừa bãi của ma tộc hay không, mấu chốt nhất chính là nhìn xem Giang Trần có thể trọng tổ Chư Thiên Vạn linh tỏa thần đại trận thuận lợi hay không.

Nếu như có thể thuận lợi trọng tổ, cương vực nhân loại tránh được một kiếp này, vấn đề tuyệt đối không lớn.

Chỉ là tất cả chuyện này còn phải nhìn xem Ma tộc bộc phát rốt cuộc lớn tới đâu. Vạn nhất Ma tộc thần thông quảng đại, từ địa bàn khác, một đường đánh tới, cuối cùng cương vực nhân loại cũng không có khả năng tránh thoát khỏi ma kiếp tàn sát.

Nhưng mà đây chẳng qua chỉ là khả năng xấu nhất.

Có Giang Trần ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kết quả xấu nhất này xảy ra.

Giang Trần cũng không kinh động Tố Hoàn Chân viện chủ của Thiên Thiền cổ viện. Nếu không dùng quan hệ của Tố Hoàn Chân và Giang Trần hắn, cùng với thái độ làm người của Tố Hoàn Chân, nhất định sẽ không dễ dàng để cho Giang Trần chạy thoát như vậy.

Đương nhiên Giang Trần chỉ là không muốn quấy rầy người ta, gây thêm phiền toái cho người ta.

Nhưng mà Giang Trần cũng biết, mình và Thiên Thiền cổ viện về sau nhất định phải thường xuyên liên hệ. Địa phương truyền tống trận là nơi bắt đầu thành lập trận pháp, điều này đã được định trước.

Cho nên Thiên Thiền cổ viện là một mặt tương lai của trận pháp truyền tống, nhất định có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng.

Trước khi Giang Trần đi, đại cục cương vực nhân loại trên cơ bản đã định ra.

Không có Khổ Man tộc tàn sát bừa bãi, không có Phong Vân giáo gây sóng gió, cương vực nhân loại này tương đối bình tĩnh. Bởi vì hiện tại danh tiếng lớn nhất là Khổng Tước thánh sơn.

Tuy rằng Giang Trần đã nhiều năm không có xuất hiện ở Khổng Tước thánh sơn, nhưng mà chuyện này không có chút nào ảnh hưởng sự khống chế thiên hạ của Khổng Tước thánh sơn.

Trước tiên Giang Trần nói cho Hoàng Nhi, nói cho Đan Phi, nói cho nhi nữ là hắn trở về.

Hoàng Nhi so với Giang Trần còn đi về cương vực nhân loại sớm hơn. Hiện tại Hoàng Nhi trong lúc mơ hồ đã trở thành thiếu chủ phu nhân của Khổng Tước thánh sơn.

Đan Phi ở mặt này không ngờ lại rộng rãi thần kỳ, cũng không có bất kỳ bất mãn nào, lại chủ động có ý thoái vị nhường hiền. Đan Phi sau khi trải qua rất nhiều chuyện, loại sắc bén trong tính cách nàng đã thu liễm đi không ít.

Hơn nữa nàng cũng biết, Hoàng Nhi và Giang Trần trước đó mới thực sự là đạo lữ tâm ý tương thông, mà cảm tình của Đan Phi nàng đối với Giang Trần tự nhiên là phát ra từ đáy lòng. Nhưng mà nàng có thể kết hợp với Giang Trần, lại là do lần duyên phận trời đất sắp đặt kia. Cùng với nhi nữ Niệm Nhi.

Cho nên Đan Phi đối với Hoàng Nhi luôn có cảm giác áy náy, phạm tội.

Giang Trần thông qua con đường bí mật trở lại Khổng Tước thánh sơn, không có kinh động quá nhiều người.

Chỉ có thân nhân nghênh đón.

Người một nhà chính thức đoàn viên như ý nghĩa.

Đương nhiên trừ thân nhân biết rõ Giang Trần trở lại ra, những hầu cận, những người thân thiết với Giang Trần đều biết rõ tin tức này.

Ví dụ như tỷ muội Lăng Bích Nhi.

Lăng Bích Nhi trở lại cương vực nhân loại, người cao hứng nhất đương nhiên là phụ thân Lăng Túc của nàng. Lăng Túc trong lòng luôn có cảm giác áy náy với Lăng Bích Nhi.

Hắn cảm thấy trước đó nhi nữ mình mất tích, hoàn toàn là do người phụ thân như hắn thất trách.

Cho nên Lăng Bích Nhi bỗng nhiên trở lại, Lăng Túc là người kích động nhất. Lăng Huệ Nhi nhiều năm như vậy tách ra với tỷ tỷ, đột nhiên nhìn thấy tỷ tỷ trở về, cũng mừng rỡ không thôi.

Mà Lăng Bích Nhi tu vi cao cường càng làm cho Lăng Túc và Lăng Huệ Nhi líu lưỡi không thôi. Hiện tại tu vi Lăng Bích Nhi đã áp đảo xa Đan Trì cung chủ của Đan Kiền Cung năm đó.

Ngay cả Đan Trì cung chủ cũng giật mình. Hiện tại Đan Kiền Cung vẫn còn trong giai đoạn trùng kiến, tuy rằng trùng kiến đã hoàn thành, thậm chí có tăng lên và thăng hoa về chất.

Nhưng mà Đan Kiền Cung hiên tại thực sự thiếu nhân tài, trước kia có rất nhiều thiên tài vẫn lạc. Tuy rằng sau khi trùng kiến có không ít hạt giống mới gia nhập.

Thế nhưng mà thiên tài cấp bậc thừa kế, đắc lực lại không có mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK