Bởi vì, trải qua nhiều sự kiện cho thấy, tuy Niêm Hoa Đại Đế không đến mức phản bội Lưu Ly Vương Thành, nhưng ở thời khắc mấu chốt, là tuyệt đối không phải loại người ý chí kiên định.
Nói trắng ra, vẫn là lý niệm bất đồng.
Cho nên, tuy Niêm Hoa Đại Đế là Đại Đế dòng chính của Lưu Ly Vương Thành, nhưng mà địa vị của hắn ở trong lòng Giang Trần, đã không ngừng giảm xuống.
Lần trước lúc Đan Hỏa Thành tổ chức phương bắc đồng minh, hắn phát ra luận điệu bi quan, tự coi nhẹ mình.
Lần này đối với Phong Vân Giáo, Niêm Hoa Đại Đế đồng dạng không có làm ra đảm đương xứng đáng. Luận cống hiến, xa xa không bằng Vô Song Đại Đế cùng Tỉnh Trung Đại Đế.
Vô Song Đại Đế vì nằm vùng, dù hủy dung cũng không tiếc, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt cho về tình báo trọng yếu, nghịch chuyển thế cục.
Mà Tỉnh Trung Đại Đế, thì kiềm chế thế lực khác của Phong Vân Giáo.
Cái này là sách lược dùng người của Giang Trần.
Muốn trở thành nhân vật trọng yếu của Khổng Tước Thánh Sơn, nhất định phải cùng Giang Trần một lòng. Ví dụ như Vô Song Đại Đế, ví dụ như Tỉnh Trung Đại Đế, ví dụ như Bàn Long Đại Đế cùng Tịch Diệt Đại Đế.
Đương nhiên còn có Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Hiện tại tuy Khổng Tước Thánh Sơn còn khan hiếm nhân tài, nhưng Giang Trần tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà hạ thấp tiêu chuẩn, nguyên tắc của hắn là thà thiếu không ẩu.
- Thiếu chủ, Thanh Tuyền tiểu thư đến.
Ngoài cửa, Tiết Đồng đi tới nói.
Giang Trần nghe nói Từ Thanh Tuyền đến, trong lòng lập tức biết rõ là chuyện gì xảy ra. Trên thực tế, mấy ngày nay, hắn cũng đã bố trí chuyện này.
Quả nhiên, Từ Thanh Tuyền vừa đến, là vẻ mặt u sầu, lo lắng nói:
- Ca ca, đã nhiều ngày trôi qua, bên Tây Bắc tuyệt địa kia, còn không có tin tức tới. Ta rất lo lắng sư tôn các nàng...
Kỳ thật trong nội tâm Giang Trần cũng rất xoắn xuýt.
Đến cùng Tây Bắc tuyệt địa kia, có đi hay không?
Nếu như trước kia có thể thuận lợi tiêu diệt Phong Vân Giáo Hạ Hầu Kinh, không có cường giả thần bí kia chặn ngang một gạch, Giang Trần căn bản sẽ không do dự, đã sớm lao tới Tây Bắc tuyệt địa rồi.
Thế nhưng mà, Hạ Hầu Kinh tìm được đường sống trong chỗ chết, lại toát ra cường giả lánh đời, cái này để cho trong nội tâm Giang Trần nhiều hơn một phần lo lắng.
Vạn nhất mình ly khai Lưu Ly Vương Thành, những thứ kia chưa từ bỏ ý đồ, lại xâm phạm lần nữa, cái kia phải như thế nào?
Lưu Ly Vương Thành chịu không được liên tục giày vò như vậy.
Mấu chốt nhất là, làm trễ nãi nhiều ngày như vậy, Giang Trần hoài nghi, Tây Bắc tuyệt địa Giới Bi Chi Cảnh kia, chỉ sợ là thủ không được rồi.
Chữa trị Giới Bi Chi Cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Giới Bi Chi Cảnh tại Trầm Hương cốc, sở dĩ có thể chữa trị, cái kia thuần túy là bởi vì Thượng Cổ Thánh Nhất Tông để lại rất nhiều tài nguyên.
Những tài nguyên kia, những Linh Thạch kia, cam đoan chữa trị Giới Bi Chi Cảnh.
Thế nhưng mà, Tây Bắc tuyệt địa, sẽ có tài nguyên ở nơi đó sao? Giang Trần là ôm thái độ hoài nghi. Giới Bi Chi Cảnh không phải pháp trận cấm chế bình thường a.
Đây chính là đại thủ bút với tư cách cột mốc biên giới, công trình cực lớn, hao phí nhiều, tuyệt đối là vượt quá tưởng tượng.
Giang Trần Thiếu chủ phủ có một Cửu Vi Phi Hoa Trận. Trận pháp này tiêu hao, cũng đã phi thường khoa trương.
Thế nhưng mà trận pháp này tiêu hao, vừa so sánh với Giới Bi Chi Cảnh, hoàn toàn là một cọng lông, cái gì cũng không phải. Giang Trần tu bổ qua Giới Bi Chi Cảnh một lần, đối với Giới Bi Chi Cảnh là quá hiểu rõ rồi.
- Ca, ngươi ngược lại là nói một lời a.
Từ Thanh Tuyền gấp đến độ dậm chân, nàng đồng dạng Giang Trần, cũng là người trọng cảm tình. Đối với Nguyệt Thần Giáo, đối với sư tôn, nàng có cảm tình rất sâu.
- Thanh Tuyền, Nguyệt Thần Giáo ngươi ở thời khắc mấu chốt, có đảm đương này, ta rất bội phục. Chỉ là, Lưu Ly Vương Thành chiến một trận, chậm trễ mấy ngày, chỉ sợ thế cục ở Tây Bắc tuyệt địa càng thêm không xong. Giới Bi Chi Cảnh kia, có thể chữa trị hay không, cũng là một cái không biết bao nhiêu. Việc này, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị khi Giới Bi Chi Cảnh không cách nào chữa trị.
- Chữa trị không được?
Từ Thanh Tuyền hoa dung thất sắc.
- Cái kia... vậy Khổ Man tộc...
Nghĩ đến Khổ Man tộc xâm lấn, từ nay về sau Nhân tộc lâm vào chiến tranh vô biên vô hạn, lâm vào ác mộng của Khổ Man tộc, nhất là Nguyệt Thần Giáo bọn hắn, nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, trong mắt Từ Thanh Tuyền, thoáng cái trở nên vô cùng uể oải.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Thanh Tuyền, mấy ngày nay ta cảm ngộ rất nhiều, những năm gần đây, ta không biết ngày đêm vì đại thế của Nhân loại cương vực bôn tẩu, vì vận mệnh của Nhân tộc bôn tẩu. Kết quả như thế nào? Những năm này để cho ta mệt mỏi, lại không phải Ma tộc mà ta một mực lo lắng nhất.
Trong mắt Từ Thanh Tuyền, toát ra vẻ khó hiểu, nàng còn có chút không rõ ý tứ của Giang Trần.
- Trầm Hương cốc Bí Cảnh, cường giả các tông của Nhân tộc, không chút do dự đầu nhập vào Thiên Ma Ma Chủ. Chờ ta từ Trầm Hương cốc Bí Cảnh đi ra, Đan Hỏa Thành tổ chức phương bắc đồng minh làm loạn; phương bắc đồng minh vừa mới trấn áp, lại tới một cái Phong Vân Giáo. Phong Vân Giáo vốn đã sắp bị diệt, lại toát ra một cường giả ẩn sĩ Nhân tộc... một khâu khấu trừ một khâu, để cho ta mệt mỏi! Nói không dễ nghe, quả thực là bị nắm mũi dẫn đi.
Trong nội tâm Từ Thanh Tuyền hơi động một chút, nàng ẩn ẩn có chút lý giải rồi.
- Nói cho cùng, những phiền toái này, đều là nhân họa, đều là Nhân tộc nội chiến! Cho nên, ta đang suy nghĩ, có phải những năm này, ta làm quá nhiều, làm cho rất nhiều người của Nhân loại cương vực, cả ngày đần độn, hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ hay không. Gặp phải sự tình, cũng không có đảm đương, không có cốt khí. Có lẽ, Khổ Man tộc thực đến, đối với Nhân tộc mà nói, chưa chắc là chuyện xấu!
Giang Trần nói lời này, bao nhiêu cũng có chút phẫn nộ, nhưng cũng là tâm đắc mà mấy ngày nay hắn suy nghĩ.
Hắn cảm thấy, những năm này, Nhân tộc quá an nhàn rồi, làm cho tâm huyết của Thượng Cổ tổ tiên, đã không còn sót lại chút gì. Một tộc đàn như vậy, có lẽ để cho máu và lửa tẩy lễ thoáng một phát, mới có thể chính thức tỉnh ngộ, mới có thể tìm về tâm huyết của Thượng Cổ tổ tiên.
Nếu không, vĩnh viễn sẽ đần độn như thế, không biết cái gì gọi là.
Những năm này, Giang Trần như là bảo mẫu, ở đâu có phiền toái, liền đi bổ chỗ đó.
Kết quả, Nhân tộc như một cái nhà cỏ nát, phòng dột còn bị mưa suốt đêm, thế cục chẳng những không có biến tốt, ngược lại từ từ đồi bại.
Cho nên, Giang Trần hoài nghi, khi loại đại thế kia tiến đến, mình đi cứu khắp nơi, thật sự có ý nghĩa sao?
---------