- Bành lão, Mặc lão, bọn thuộc hạ đã sắp xếp xong xuôi trạm canh gác dò xét. Chỉ cần phát hiện đám người Giang Trần, tất nhiên sẽ trước tiên phát giác.
Một gã nam tử độc nhãn, tiến lên cung kính nói.
Bành lão cười nói:
- Rất tốt, dùng lão phu suy tính, đám người Giang Trần kia, nhanh thì hai ngày, chậm thì ba ngày, tất nhiên sẽ toàn lực phản hồi.
Mặc lão cũng gật đầu:
- Kẻ này trọng tình, đúng là nhược điểm của hắn.
Bành lão cười nói:
- Có nhược điểm cũng không sao cả, hắn chỉ là tiểu tử thế tục, số mệnh đi đến một bước này, cũng tiêu hao được không sai biệt lắm. Tương lai của Thần Uyên Đại Lục, cuối cùng vẫn cần nhờ Vạn Uyên đảo đến khiêng.
Ngược lại là nam tử độc nhãn kia bỗng nhiên nói:
- Bành lão, vạn nhất Giang Trần không đi đường này, thì làm sao bây giờ?
- Con đường này, là con đường hắn phản hồi Lưu Ly Vương Thành gần nhất. Nếu hắn không đi nơi đây, sẽ quấn rất xa. Binh quý thần tốc, hắn không có khả năng lãng phí thời gian. Hắn hiện tại, chỉ sợ hận không thể từng phút đồng hồ chạy về Lưu Ly Vương Thành!
Bành lão đối với Giang Trần hiển nhiên rất hiểu rõ, góp nhặt rất nhiều tình báo về Giang Trần, đối với Giang Trần coi như là rất hiểu thấu.
Mặc lão lại nói:
- Chúng ta phải làm tốt chuẩn bị loại này.
- Mặc lão, ngươi cũng không tin Giang Trần sẽ đi nơi đây?
Bành lão cười nói:
- Lão phu dám cùng Mặc lão ngươi đánh cuộc. Giang Trần kia, sau khi nghe được tin tức này, nhất định sẽ cấp tốc trở về, hơn nữa tuyệt đối sẽ đi đường này. Không có khả năng đi đường khác.
Bành lão lộ ra thập phần tự tin.
Mặc lão lắc đầu:
- Không đánh cuộc, ta cũng hiểu được, hắn có chín thành khả năng sẽ trải qua nơi đây. Bất quá, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Ngữ khí của Bành lão kiên quyết:
- Không có vạn nhất.
Lập tức phân phó xuống dưới:
- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị thu hoạch. Nhớ kỹ, đều bắt sống. Hiện tại giáo chủ chúng ta đúng là lúc dùng người. Những cái thứ ở Nhân loại cương vực này tuy không nên thân, nhưng coi như là nhóm người cường đại nhất Nhân loại cương vực hiện tại rồi. Giết đáng tiếc.
- Nhất là Giang Trần, tuyệt đối phải lưu người sống! Trên người kẻ này, còn có rất nhiều bí mật, phải từ trên người hắn cởi bỏ.
Bành lão dặn đi dặn lại.
Lưu Giang Trần sống, tuyệt đối không phải Phong Vân Giáo thương tài, mà là bọn hắn cũng ngấp nghé thứ ở trên thân Giang Trần. Những bảo vật truyền thừa kia thì cũng thôi, chỉ cần ở trên người Giang Trần, sẽ không sợ chúng bay đi.
Nhưng mà, những đan phương thần kỳ như Đế Lăng Đan, Tùng Hạc Đan,… lại nhất định phải từ trong miệng Giang Trần mới có thể nghe ra được. Nếu như trực tiếp tiêu diệt Giang Trần, những đan phương thần kỳ kia, rất có thể sẽ thất truyền.
Đây là thiên đại lãng phí, tuyệt đối không phải sự tình bọn hắn nguyện ý chứng kiến.
- Mặc lão, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ. Việc này, nhất định không có sai lầm.
Bành lão thấy trong biểu lộ của Mặc lão, tựa hồ ẩn ẩn còn có chút lo lắng.
Mặc lão than nhẹ một tiếng:
- Ta không lo lắng, chỉ là cảm thấy địa phương nào có chút không ổn.
- Như thế nào không ổn?
Bành lão nhịn không được cười lên.
- Dùng tính toán của chúng ta như vậy, nếu như còn có cái gì không ổn, Nhân loại cương vực này, cũng không tránh khỏi quá đáng sợ đi. Trên thực tế, Nhân loại cương vực này có đáng sợ như vậy sao? Ngươi nhìn Thiên Long Phái, nhìn Cửu Dương Thiên Tông, nhìn Đan Hỏa Thành cái gọi là thế lực lĩnh tụ. Sẽ biết rõ, Nhân loại cương vực đã không phải là Nhân loại cương vực thời đại Thượng Cổ, chúng ta không nên tự mình hù dọa mình rồi. Những dân đen kia, đã làm mất hết mặt mũi của tổ tiên chúng ta!
Vạn Uyên đảo Nhân tộc cũng tốt, Nhân loại cương vực Nhân tộc cũng tốt, đều là hậu đại của Thượng Cổ tiên dân.
Tuy Mặc lão có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà dưới loại tình huống này, hắn thật sự không tốt lại mất hứng nói thêm gì. Giội nước lã cũng phải có một hạn độ.
Bằng không thì rối loạn quân tâm, sự tình liền không ổn rồi.
Mà nói sang chuyện khác:
- Bành lão, bên giáo chủ kia, có thể trấn được không?
Bành lão nghĩ chỉ chốc lát:
- Chu Tước Thần Cầm kia, đã là nỏ mạnh hết đà. Giáo chủ tuyệt đối có thể chống lại, không rơi vào thế hạ phong. Hiện tại vấn đề là, không biết dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc kia, có mấy cái lưu lại ở Lưu Ly Vương Thành.
- Dùng Giang Trần cẩn thận, có lẽ sẽ lưu.
Mặc lão lại nói.
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên tên thuộc hạ độc nhãn kia vội vàng đến:
- Bành lão, Mặc lão, từ phương hướng Lưu Ly Vương Thành, có bốn gã cự nhân, tốc độ cực nhanh, hướng bên này tới gần.
- Bốn cự nhân?
Ánh mắt của Bành lão cùng Mặc lão khẽ động, nhìn lẫn nhau, đồng thời nhớ ra cái gì đó.
- Chẳng lẽ là dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc?
Ngữ khí của Bành lão ngưng trọng hỏi.
- Còn có tin tức cụ thể gì không?
- Tạm thời còn không có, tốc độ bốn gã cự nhân kia tiến lên phi thường đáng sợ, khí thế phi thường hung mãnh, phảng phất long trời lở đất, thanh thế to lớn.
- Nhất định là Cự Thạch nhất tộc.
Bành lão phi thường khẳng định nói.
- Ngươi xác định, chỉ có bốn cái sao?
- Chỉ có bốn cái, cái này thuộc hạ có thể xác định.
Bành lão nghe nói, trầm ngâm một lát, trong lúc đó, trong mắt lóe lên linh quang, lại nở nụ cười.
- Bành lão, vì sao bật cười?
Mặc lão có chút kỳ quái.
- Mặc lão, đây là chuyện tốt a. Bốn gã dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc này, từ phương hướng Lưu Ly Vương Thành đến, ngươi không thấy là kỳ quặc sao?
Bành lão cười ha hả hỏi.
- Không kỳ quặc a, bọn hắn khẳng định lưu thủ Lưu Ly Vương Thành, từ phương hướng Lưu Ly Vương Thành đến, có cái gì kỳ quặc? Ta ngược lại là có chút lo lắng giáo chủ.
- Không cần buồn lo vô cớ, giáo chủ nhất định không có việc gì. Bốn người này từ Lưu Ly Vương Thành đi ra, ngược lại đối với giáo chủ càng có lợi. Nếu như lão phu phỏng đoán không sai, bốn người này, nhất định là phương diện Lưu Ly Vương Thành lo lắng Giang Trần ở ven đường gặp phải ngoài ý muốn, cho nên phái bọn hắn đến đây tiếp ứng. Nói như vậy, Giang Trần quả nhiên chỉ dẫn theo bốn gã dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc bên người. Bốn cái này, ở lại Lưu Ly Vương Thành. Hiện tại từ phương hướng Lưu Ly Vương Thành đến, nhất định là tiếp ứng Giang Trần! Xem ra, phương diện Lưu Ly Vương Thành, nhìn thấy giáo chủ vây nhưng không đánh, có khả năng đã khám phá mưu kế vây đánh viện binh của chúng ta, cho nên mới phái bốn người này đến đây tiếp ứng?
Bành lão phỏng đoán, cũng là hợp tình hợp lý.
Mặc lão suy nghĩ một lát, cũng gật đầu:
- Rất có đạo lý. Xem ra, Lưu Ly Vương Thành, cũng không phải chỉ có người tầm thường.
- Hừ, Lưu Ly Vương Thành tự nhiên không phải người tầm thường, bằng không thì giáo chủ của chúng ta cần gì phải tỉ mỉ bày cục như thế? Lưu Ly Vương Thành, có thể nói là họa lớn trong lòng duy nhất của giáo chủ!
---------