Dựa vào tốc độ cưỡng ép thoát khỏi, tốc độ của đối phương không nhanh bằng hắn, nhưng cũng chậm không bao nhiêu.
Dựa vào ẩn tàng thân hình, đông tàng tây trốn, dựa vào cải biến hình dáng tướng mạo, bộ pháp tiết tấu, nhưng vẫn không mê hoặc được đối thủ.
Giang Trần hoài nghi, đối phương nhất định có thủ đoạn đặc thù gì, có thể theo dõi đến mình.
Trốn lại trốn không thoát, đánh lại đánh không lại.
Hai ngày này, Giang Trần hơi có chút cảm giác mỏi mệt. Cũng may, hắn mang theo không ít Đan dược nghịch thiên.
Thần Tú Tạo Hóa Đan, để cho thương thế của hắn khôi phục bảy tám phần.
Thương Hải Đan, để cho hắn tiêu hao chân khí đạt được bổ sung kịp thời.
Dựa vào đan dược trợ giúp, làm cho Giang Trần tuy thời khắc ở vào trong nguy hiểm, lại còn không có bị đối phương đánh.
- Giang Trần, cảm giác hoảng sợ không chịu nổi một ngày, có phải rất thoải mái hay không?
Thanh âm quỷ mị kia, lại một lần nữa vang lên.
- Không nghĩ tới, ngươi vậy mà có thể gánh được lâu như vậy, ta rất thưởng thức, cũng rất hưng phấn. Loại con mồi này, hành hạ đến chết, mới có ý tứ.
- Bất quá, cũng chỉ tới hôm nay mà thôi.
Bất luận thời điểm nào, sát thủ lão đại này đều không quên công tâm, ở hắn xem ra, con mồi mỗi ngày ở vào trạng thái khẩn trương, cùng chim sợ cành cong không có gì khác nhau.
Công tâm, tan rã ý chí chiến đấu, con mồi cuối cùng nhất tâm lý sụp đổ, bị hắn hành hạ đến chết.
Giang Trần tâm như bàn thạch, tuy tình hình đối với hắn mà nói, đã cực kỳ bất lợi, thập phần chật vật, bất quá, loại nghịch cảnh này, lại khiến cho Giang Trần càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
- Ngươi là sát thủ, lại có một miệng thúi như đàn bà. Nếu quả thật có bản lĩnh, thì tới giết ta. Không có bản lĩnh, chúng ta ở vô tận địa quật dông dài, xem ai hao tổn qua được.
Hôm nay Giang Trần cũng không cần che dấu thân hình, chỉ cần giữ một khoảng cách, liền không sợ cung tên của đối phương đánh lén.
Dù sao nhiều ngày như vậy truy đuổi chiến, sáo lộ lẫn nhau cũng đã rất quen thuộc rồi.
- Hao tổn? Ngươi có tư cách gì cùng ta hao tổn? Một tháng thời gian, còn thừa không nhiều lắm. Ngươi hao tổn được sao?
Sát thủ lão Đại kia ung dung cười nói.
- Một tháng? Ngươi không phải mới vừa nói hôm nay sẽ kết thúc sao? Cái này là tự mình đánh mình mặt sao?
Giang Trần cười nhạo.
- Nhanh mồm nhanh miệng!
Hắn u ám nở nụ cười.
- Chỉ là, giờ phút này chỉ sợ ngươi không biết, ngươi đã tiến vào nơi táng thân đi à nha?
Ân?
Giang Trần tâm niệm vừa động, trực giác nói cho hắn biết, đối phương nói không phải giả.
Trong lúc đó, nội tâm Giang Trần trầm xuống. Thuận Phong Chi Nhĩ có chút co co, sườn đông, phía tây, thậm chí có hai tốp người rất nhanh tiếp cận.
Hơn nữa, sau lưng bước chân này, ẩn chứa lực lượng đáng sợ, lực lượng không thua Chân khí đại sư!
Quen thuộc, cảm giác càng ngày càng quen thuộc.
- Là bọn hắn!
Giang Trần hơi kinh hãi.
Từ khi tiến vào vô tận địa quật, Giang Trần chưa thấy qua hai người này, giờ phút này, rốt cục muốn hiện thân sao?
Long Ngâm Dã, Long Cư Tuyết!
Long Đằng Hầu hai đại truyền nhân!
- Giang Trần, thoạt nhìn có chút chật vật a.
Thanh âm của Long Ngâm Dã, ở ngoài trăm mét vang lên.
- Giang Trần, ngày đó ở vương đô, ta đã cho ngươi cơ hội.
Long Cư Tuyết ngữ khí cao cao tại thượng.
- Ngươi không quý trọng, muốn cùng ta đối nghịch.
- Cùng Long Đằng Hầu phủ ta đối nghịch, chỉ có thể nghiền áp ngươi rồi. Giang Trần, giác ngộ a!
Huynh muội Long Ngâm Dã, kẻ xướng người hoạ, thúc dục chân khí, khí thế kinh người, vậy mà đều là Chân khí đại sư!
- Long gia huynh muội, ba bộ hạ của ta, đều bị Giang Trần giết. Lần này giá cả giao dịch, ta quyết định lại trở mình gấp đôi.
Sát thủ lão Đại kia ngữ khí khoan thai.
Long Ngâm Dã ngữ khí phát lạnh:
- Huyết Sát, ngươi không nên được một tấc lại muốn một thước. Chúng ta trả tiền, đã là gấp bội rồi.
- Phải, các ngươi là trả gấp đôi. Bất quá ta có huynh đệ chết, cũng nên có chút trợ cấp a?
Sát thủ lão Đại kia khẩu khí mây trôi nước chảy như trước.
- Ngươi hẳn là muốn xé bỏ hiệp ước?
Thanh âm của Long Ngâm Dã trầm xuống.
- Quyền lựa chọn ở các ngươi, các ngươi có thể không đáp ứng. Ta cũng có thể buông tha cho khoản giao dịch này. Không phải ta thay Giang Trần nói khoác, chỉ cần ta thả một lỗ hổng. Hắn nhất định sẽ như cá chạch chuồn mất. Các ngươi không biết, ba ngày này, ta vì kéo lại hắn, bỏ ra bao nhiêu tinh lực a!
Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết nhìn nhau, cuối cùng nhất vẫn là Long Cư Tuyết gật đầu:
- Tốt, theo như ngươi nói xử lý. Lại trở mình gấp đôi, bất quá, ngươi không thể lại biếng nhác!
- Biếng nhác? Huyết Sát ta, như là người lấy tiền không làm sao?
Đang khi nói chuyện, đáp cung bắn tên, một mũi tên như lưu tinh, hướng chỗ Giang Trần ẩn thân bắn qua.
- Giang Trần, nhận lấy cái chết!
- Giết hắn đi!
Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết kết hợp, hai đầu giáp công.
Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có quỷ hay không.
Long Ngâm Dã dùng một thanh đại kiếm rộng lớn, thân kiếm loáng thoáng có phù văn chớp động, tản ra từng đạo Ám mang, lộ ra cực kỳ quỷ dị.
Mà Long Cư Tuyết, thì dùng một thanh đoản kiếm, mang theo ánh sáng màu xanh huyền bí vô cùng, tầng ngoài đoản kiếm kia, càng là ẩn chứa một tầng khí lưu thanh sắc, ẩn ẩn huyễn hóa ra một đầu Thanh Loan.
Sát thủ lão Đại kia thấy thế, khàn giọng nói:
- Linh khí, các ngươi thậm chí có hai thanh Linh khí!
Nghe được hai chữ "Linh khí", Giang Trần cũng bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt khẽ biến. Long gia huynh muội này, thậm chí có Linh khí trên thân!
Một ý niệm, đại kiếm rộng lớn của Long Ngâm Dã đã nghênh không chém tới. Kim sắc phù văn bên ngoài đại kiếm không ngừng mở rộng, không ngừng cuốn ra ánh sáng chói lọi, hình thành một loại đại thế đáng sợ, như là một con Ngũ Trảo Kim Long, bám vào trên lưỡi kiếm, hung hăng chém xuống.
Mà đoản kiếm của Long Cư Tuyết, ánh sáng màu xanh trạm trạm, đem chân khí hóa thành một con Thanh Loan, hình thành một đạo lưu quang, đâm về ngực Giang Trần.
Ba mặt lâm địch.
Chính diện, là mười một mạch chân khí toàn lực bắn ra mũi tên!
Hai bên trái phải, là hai tân tấn Chân khí đại sư, thi triển Linh khí công kích!
Tuyệt cảnh, Giang Trần cơ hồ ở trong nháy mắt, bị buộc vào tuyệt cảnh!
Lực lượng, vẫn là lực lượng không đủ a!
Giang Trần đối mặt tử cảnh, bàn thạch tâm chí không bao giờ cân nhắc nhiều như vậy, chân khí quán chú toàn thân, ngưng tụ ở trên vô danh bảo đao.
- Bảo đao, một đêm kia, đã từng kinh hồng thoáng hiện ánh sáng chói lọi, Linh lực đã từng xuyên qua thời gian, khí thế đã từng xuyên thủng Tinh thần, từng để cho người vì sợ mà tâm rung động... Giờ khắc này, có thể thức tỉnh sao?
Thời khắc sinh tử, Giang Trần đem tất cả tạp niệm ném qua sau đầu.
Sống hay chết, liền ở trong nháy mắt này.
Chân khí trong cơ thể giống như thủy triều dâng lên, đem lưu tuyến《 Cửu Tiếu Thương Hải Quyết 》 vận dụng đến cực hạn.