Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng nói Diệp Dung, nam nhân kiêu ngạo như Lăng Thiên Lý, cũng cảm thấy đáng tiếc, trước khi đi, nhẫn nhịn cả buổi, mới nói:

- Giang Trần, trước kia là Lăng Thiên Lý ta sai. Lần này ta có thể đánh vỡ võ học bình chướng, võ đạo đạt được đột phá, công lao của ngươi không thể bỏ qua. Cảm tạ ta không muốn nhiều lời, về sau, ngươi là huynh đệ của Lăng Thiên Lý ta. Làm huynh đệ, ta nhắc nhở ngươi một câu, nếu như lão gia tử mở miệng thu đồ đệ, ngươi nhất định phải quý trọng.

Ngay cả Lăng Thiên Lý cũng cảm thấy lão gia tử một mình lưu lại Giang Trần, là muốn thu đồ đệ.

Giang Trần cười cười, từ chối cho ý kiến.

Bái sư?

Giang Trần hoàn toàn chính xác không có ý nghĩ này, tuy hắn tôn trọng Diệp lão gia tử, nhưng nói thật, ở phương diện võ đạo, Diệp lão gia tử thật đúng là không đủ tư cách làm thầy của hắn.

Chờ tất cả tân khách đều ra về, Đan Phi uyển chuyển cười cười:

- Đi thôi.

Nữ nhân này, một cái nhăn mày một nụ cười tầm đó, đều có một loại khí chất hấp dẫn người. Giang Trần cười khổ lắc đầu, nhìn xem bóng lưng động lòng người kia, dù chỉ là phía sau lưng, cũng đủ cho người sinh ra tưởng tượng vô hạn. Thầm nghĩ không trách những người tuổi trẻ kia, nguyên một đám đối với nàng thèm chảy nước miếng, nữ nhân này, hoàn toàn chính xác có vốn liếng ngạo nhân.

Xuyên qua tiền viện, đi vào hậu hoa viên của Thái Phó biệt viện.

Hậu hoa viên này bố trí, lại thiếu vài phần đại khí, nhiều vài phần tinh xảo. Thiếu vài phần đẹp đẽ quý giá, nhiều vài phần khí thế xuất trần.

- Ha ha, Giang Trần, đến, ngồi thoáng một phát.

Giờ phút này, Diệp Trọng Lâu hoàn toàn không có cái giá đỡ của hộ quốc Linh vương, mà như một lão gia gia hiền lành nhà bên.

Giang Trần cũng không có câu thúc, kéo qua một cái ghế trúc, ngồi xuống.

- Diệp lão, chương trình thiến Phượng Giao, càng sớm càng tốt. Nếu không, chờ dương khí của nó quá thịnh, đối với kinh mạch hình thành tổn thương, tiềm lực đào tạo nó càng nhỏ hơn.

Giang Trần đối với bái lão gia tử làm sư không có hứng thú, nhưng đối với nhân phẩm cùng khí độ của lão gia tử, vẫn là bội phục. Lời nói này, coi như là xem lão gia tử thành bằng hữu.

- Giang Trần, trước không nói sự tình Phượng Giao, ngươi đã biết nguyên nhân lão phu gọi ngươi vào?

Giang Trần cười khổ, nhìn qua lão gia tử, không biết trả lời như thế nào.

Lão gia tử thấy Giang Trần như thế, cũng thở dài trong lòng. Hắn nói lời này, thật ra là lần thứ hai ám chỉ Giang Trần, có thể bái hắn làm thầy.

Nói cho cùng, địa vị đã đến lão gia tử, hắn không có cách nào chủ động mở miệng thu đồ đệ, vạn nhất bị Giang Trần cự tuyệt, mặt mũi Hộ Quốc Linh Vương của hắn không nhịn được.

Có thể ám chỉ như vậy, đã không dễ dàng. Thấy Giang Trần cười khổ, lão gia tử liền biết rõ, Giang Trần này không phải không lĩnh ngộ, mà là đáy lòng không muốn bái Diệp Trọng Lâu hắn làm sư.

Giang Trần thấy trong mắt lão gia tử, hiện lên một tia mất mát, đột nhiên có chút không đành lòng để cho lão nhân kia thất vọng, chỉ phải giải thích nói:

- Lão gia tử đối với ta hậu ái, Giang Trần như thế nào không biết? Chỉ là, lúc trước gặp được vị kỳ nhân kia, ta cùng hắn có ước định. Ở trước khi hắn không có gật đầu, ta không được bái bất luận kẻ nào làm sư.

Diệp Trọng Lâu nghe vậy, quả nhiên lộ ra dáng tươi cười thoải mái:

- A, thì ra là thế, thì ra là thế. Khó trách khó trách, tiền bối cao nhân kia, cùng ngươi vừa là thầy vừa là bạn, tự nhiên không muốn ngươi tái nhập sư môn người khác. Giang Trần, ngươi có thể như thế, đủ thấy nhân phẩm ngươi đoan chính. Là lão phu càn rỡ thô lỗ rồi. Ha ha! Lão phu phát hiện, kỳ thật việc này nói mở, sẽ rộng rãi trong sáng. Giang Trần, ngươi lại cho lão phu một bài học. Lão phu sống một bó tuổi, còn không bằng phẳng, rộng rãi như ngươi.

- Lão gia tử khen nhầm, vãn bối sắp ngồi không yên.

Diệp lão gia tử tâm tình thật tốt, lại hỏi:

- Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, cũng là vị kỳ nhân kia chế cho ngươi?

- Đơn phương là hắn truyền ta, rượu là ta đoạn thời gian trước chế ra. Rượu này có rất nhiều phẩm cấp, thứ trong tay ngài, chỉ là Linh phẩm mà thôi. Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, đó mới gọi hi hữu.

Ánh mắt Diệp lão gia tử đột nhiên lộ ra tinh quang, như nghĩ tới điều gì nói:

- Thánh phẩm? Giang Trần, Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia, ngươi biết cách chế không?

- Chủ yếu là tài liệu cùng nắm giữ hỏa hầu, Thánh phẩm, cũng không nhất định khó hơn Linh phẩm. Đương nhiên, tu vi võ đạo không tiến vào Tiên cảnh, muốn chế Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, là không dễ dàng.

Ánh mắt Diệp Trọng Lâu lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, phảng phất đang suy nghĩ lấy cái gì. Sau một lát, lão gia tử bỗng nhiên nói:

- Giang Trần, ngày khác nếu như có cơ duyên, lão phu khẩn cầu ngươi, giúp ta chế một bình Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, không biết yêu cầu này, có tính quá phận hay không?

Sợ Giang Trần cự tuyệt, hắn nói tiếp:

- Điều kiện, ngươi cứ việc mở.

Giang Trần cười cười:

- Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, rất khó thu thập tài liệu, cần cơ duyên. Cái này không phải sự tình điều kiện hay không điều kiện. Nếu có cơ duyên, không lấy một xu, vì lão gia tử chế một bình, cũng không coi vào đâu.

- Tốt, thiếu niên có thể cùng lão phu ngồi mà luận đạo, không mang theo chút đầu cơ và lợi ích, Giang Trần, ngươi quả nhiên không giống người thường.

Lão gia tử cười to.

- Ta nghe nói, ngươi tới Thiên Quế Vương Quốc mới hai tháng?

- Vâng.

- Trong thời gian ngắn này, ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc nhấc lên nhiều lần gợn sóng a?

Diệp lão gia tử giống như cười mà không phải cười.

- Vãn bối trời sinh tính không tốt, xin lão gia tử trách phạt.

Giang Trần dứt khoát thừa nhận, hơn nữa vô cùng lưu manh, tuyệt không nói cái gì bị ép bất đắc dĩ.

- Ân, người trẻ tuổi, coi như có chút dã tính thì đã làm sao, lúc thiếu niên làm việc cũng sợ hãi rụt rè, thì như thế nào có thể được việc? Giang Trần, lão phu mặc kệ ngươi đứng ở trận doanh nào, ta đối với ngươi chỉ có một yêu cầu.

- Cái gì?

Giang Trần hơi sững sờ.

- Buông tay đi làm! Trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, liền làm như thế đó! Không cần nhân nhượng ai. Cũng không cần lo ngoại giới có áp lực gì, hoặc là gặp phải phiền toái cùng áp bách gì. Lão phu xem trên người của ngươi, chất chứa đại năng lượng. Cỗ năng lượng này, để cho lão phu cũng nhìn không thấu tiềm lực của ngươi. Nếu như ngươi bị áp lực khắp nơi bức bách, áp chế năng lượng của mình, cái này đối với ngươi phát triển, có trăm hại mà không một lợi, ta ngược lại sẽ thất vọng.

Lão gia tử thản nhiên nói.

- Ta cho ngươi Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, cũng là đạo lý này.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Hắn lại một lần nữa, cảm nhận được lão gia tử dụng tâm lương khổ.

Không thể không nói, mặc dù lão gia tử không làm sư phụ của hắn, nhưng ánh mắt nhìn hắn như hậu bối trong nhà, có thủ đoạn tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.

- Được rồi, Tiểu Đan, thay lão phu tiễn khách.

Lão gia tử khoát tay chặn lại, đứng dậy đi đến phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK