- Vô Ngân trưởng lão, tiểu tử này đã xong đời, không cần mai phục nữa.
Vừa mới dứt lời, cái chân Vệ Khánh đang dẫm lên người Giang Trần đột nhiên cảm thấy bị xiết chặt, hắn cúi đầu xem xét đã thấy một đám dây leo lúc này đã quấn lấy chân hắn.
Từ mắt cá chân cho tới đùi, không ngờ đang càng ngày càng lên cao.
Thứ đồ vật quái quỷ gì vậy? Vệ Khánh sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn còn chưa từng thấy qua vật nào quỷ dị như vậy. Một kẻ tưởng chết sao lại đột nhiên biến thành một dám dây leo?
Trong lúc hồ nghi, bốn phía đột nhiên xuất hiện vô số dây leo, giống như vô số đầu độc xà không ngừng quấn quanh thân hắn.
Không tốt...
Vệ Khánh không phải là kẻ ngu xuẩn, biết rõ mình đã bị Giang Trần ám toán.
Thế nhưng mà đợi đến khi hắn hiểu được cũng đã muộn. Dây leo này đã cuốn lấy toàn bộ tứ chi của hắn, ngực, hông, có hơn mười đạo dây leo quấn lấy, phủ kín thân thể hắn, so với trói bánh chưng còn dày hơn.
Lần này Vệ Khánh quả nhiên đã sợ tới mức sắc mặt đại biến.
- Vô Ngân trưởng lão, cứu ta.
Vô Ngân trưởng lão bố trí độc trận, vốn mai phục sau lưng Vệ Khánh. Nghe tiếng Vệ Khánh hắn vội đi ra, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Vệ Khánh như vậy Vô Ngân trưởng lão vô cùng chấn động.
Chỉ là dây leo này quỷ dị không thôi, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Vô Ngân trưởng lão nhảy lên, bay về phía Vệ Khánh. Chỉ là hắn vừa mới cất bước đột nhiên đồng tử nhanh chóng co rút lại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm về sau lưng Vệ Khánh, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
- Giang Trần tiểu tặc, ngươi dám...
Vệ Khánh nhìn thấy Vô Ngân trưởng lão nhanh chóng chạy tới, ánh mắt nhìn về phía sau lưng mình, hơn nữa trong miệng còn hô tên Giang Trần.
Lần này nếu như Vệ Khánh không biết Giang Trần ở phía sau hắn thì hắn là kẻ ngu rồi.
Giờ phút này Giang Trần đang đứng ở sau lưng Vệ Khánh, cách khoảng chừng ba tới năm mươi mét, Xạ Dương cung đã dược kéo căng, tập trúng vào Vệ Khánh phía xa.
- Vô Ngân, ngươi tiến lên phía trước một bước, Xạ Dương cung của ta không biết nhận biết ai với ai đâu nha.
Vô Ngân trưởng lão giận dữ nói:
- Giang Trần, ngươi dám...
Hai hàng lông mày Giang Trần nhảy lên, quát:
- Ngươi dám tiến lên thêm ba bước nữa thì tới nhặt xác Vệ Khánh cho ta.
Nói xong Giang Trần buông dây cung bắn ra. Sưu...
Một mũi tên xẹt qua hư không, giống như sao băng xẹt qua bầu trời, trong chớp mắt liền chui vào trong đùi Vệ Khánh.
- Ah...
Vệ Khánh kêu thảm một tiếng, đùi đã bị xuyên thủng, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng, thanh âm vang vọng mây xanh.
Mặt Giang Trần không đổi sắc, nhẹ nhàng cười:
- Vô Ngân trưởng lão, xem ra ngươi không để ý tới sống chết của Vệ Khánh rồi.
Vô Ngân trưởng lão lạnh lùng quát một tiếng:
- Giang Trần, nếu như ngươi giết Vệ Khánh, chính là khơi mao tông chiến giữa Tiêu Dao tông và Đan Kiền Cung.
- Nực cười.
Giang Trần cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi truy sát ta, thiên kinh nghĩa địa. Ta giết lại các ngươi là khơi mào tông chiến sao? Đây là loại đạo lý chó má gì?
Giang Trần cũng không có nói nhảm với Vô Ngân trưởng lão:
- Có gan thì ngươi cứ đi lên phía trước một bước thử xem.
Vô Ngân trưởng lão nhấc chân, thế nhưng cũng không dám bước lên một bước.
Vệ Khánh này chính là thiên tài tương lai mà Tiêu Dao tông trọng điểm bồi dưỡng. Ngay cả tông chủ Vệ Vô Ảnh vô cùng coi trọng. Trong đám người trẻ tuổi của Tiêu Dao tông, có thể nói là người trẻ tuổi được bồi dưỡng để nối nghiệp.
Vô Ngân trưởng lão âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chỉ là bên ngoài lại không có biểu hiện gì, giơ hai tay lên:
- Giang Trần, lão phu có thể không tiến lên, nhưng mà ngươi phải thả Vệ Khánh rồi nói sai.
- Thả hắn?
Giang Trần cười xùy một tiếng:
- Ngươi cũng có một đống tuổi như vậy, ngươi thích nói mớ như vậy sao? Ta thả hắn? Để cho hai kẻ ác ôn một già một trẻ các ngươi lại tới truy sát ta sao?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Vô Ngân trưởng lão trầm giọng nói.
- Không muốn thế nào cả, cứ như vậy đứng đây thôi. Đợi thời gian vừa tới, đều đi ra ngoài. Hoặc là đợi tới khi có người đi qua, để cho mọi người nhìn thấy cảnh này.
Vô Ngân trưởng lão lạnh nhạt nói:
- Trước tiên ngươi thả người, Vệ Khánh trúng tên, không được chậm trễ cứu chữa. Ngươi muốn đi thì đi, lão phu thề, tuyệt đối sẽ không ra tay ngăn cản ngươi.
- Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?
- Vậy như thế nào ngươi mới tin?
Lòng dạ của Vô Ngân trưởng lão vô cùng sâu.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Trừ phi ngươi lập lời thề thiên địa.
Vô Ngân trưởng lão do dự một chút, vẻ mặt giận dữ, dường như áp chế thật lâu mới gật đầu nói:
- Tốt, theo ý ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng có mà nuốt lời.
Lập tức Vô Ngân trưởng lão chỉ lên trời thề:
- Vô Ngân của Tiêu Dao tông dùng danh thiên địa thề, tuyệt đối không ra tay ngăn cản Giang Trần rời khỏi, nếu Vô Ngân ta ra tay ngắn cản Giang Trần sẽ bị đại kiếp nạn thiên địa đánh chết.
Lời thề thiên địa này vô cùng linh nghiệm. Bất luận một võ giả nào, cho dù là phong hào Đại đế, cũng không dám đơn giản đi mạo phạm lời thề thiên địa.
Một khi phạm phải lời thề thiên địa, không thể vi phạm. Một khi vi phạm sẽ bị lôi kiếp thiên địa đánh xuống, đuổi giết người vi phạm lời thề thiên địa.
Sau khi thề xong, Vô Ngân trưởng lão trợn mắt nhìn Giang Trần:
- Lời thề cũng đã thề xong, hiện giờ ngươi có thể buông Vệ Khánh được chưa?
Giang Trần cười ha hả, trên mặt tràn ngập vẻ châm chọc:
- Vô Ngân trưởng lão, có phải ngươi cảm thấy dưới gầm trời này ngươi là kẻ thông minh nhất đúng không?
Vô Ngân trưởng lão biến sắc nói:
- Giang Trần, ngươi có ý gì?
- Đừng có đánh trống lảng.
Giang Trần bỗng nhiên nhếch miệng cười. Sưu... Lại một mũi tên được bắn ra.
Phốc phốc.
Lại là một mũi tên xuyên thủng cái đùi bên kia của Vệ Khánh.
- Ah, Vô Ngân trưởng lão, cứu ta.
Vệ Khánh đau tới mức không ngừng gào rú.
Vô Ngân trưởng lão đột nhiên biến sắc, giận dữ hét:
- Giang Trần, ngươi lật lọng. Ngươi cho rằng lão phu không dám giết ngươi hay sao?
- Giết ta? Nói hay lắm, giống như ngươi không muốn giết ta vậy. Nếu không phải ngươi ném chuột sợ vỡ bình chỉ sợ đã sớm giết ta trăm lần rồi a.
Giang Trần cười lạnh nhìn qua Vô Ngân trưởng lão, vẻ mặt trào phúng.
- Con rùa già, một đống tuổi lớn như vậy còn chơi thủ đoạn thông minh nhỏ này? Ngươi thề không ra tay ngăn cản ta, thế nhưng độc trận trong phạm vi hơn mười dặm này cũng có thể lưu lại ta đúng không? Cho dù độc trận này không làm gì được ta, ngươi triệu hoán ra yêu thú cũng có thể âm thầm đánh lén ta đúng không? Chuẩn bị sau đó rất nhiều, nhưng mà ngươi cảm thấy chút tài mọn này có tác dụng sao?
Giang Trần không thể không bội phục lão hồ ly này, vừa rồi hắn giả bộ, giả bộ giống như tức giận, bộ dáng không tình nguyện phát lời thề thiên địa.
Kỳ thực những điều này đều là lão hồ ly này giả vờ, trong lòng lão hồ ly này kỳ thực đã sớm tính toán tốt. Có độc trận, lại âm thầm phái ra triệu hoán thú ẩn nấp trong lòng đất. Tùy thời có thể đánh ra một kích trí mạng với Giang Trần.