Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Như thế nào? Ngươi là muốn thuyết phục ta, gia nhập đội ngũ của các ngươi?

Trong giọng nói của Huyền Vũ Thần Thú, rõ ràng mang theo vài phần trào phúng.

Hiển nhiên, ở hắn xem ra, đây là một sự tình cực kỳ vớ vẩn.

Chu Tước Thần Cầm khoan thai cười cười:

- Gia nhập chúng ta, có cái gì không ổn sao? Hôm nay loại thế cục này, Tứ đại Thần Thú chúng ta đồng tâm hiệp lực, chung xây nghiệp lớn, không phải đương nhiên sao?

Nhưng Huyền Vũ Thần Thú lại lười biếng nói:

- Từ xưa bốn Thần Thú quan hệ cũng không hòa hợp, thậm chí Long tranh Hổ đấu, không chết không ngớt cũng rất nhiều. Ta lại không biết, các ngươi có lý do gì có thể ở chung hòa thuận. Càng không cách nào tưởng tượng, ta và các ngươi có thể ở chung hòa thuận.

- Nếu như không có Trần thiếu, chúng ta chưa hẳn có thể ở chung hòa thuận. Bất quá, đã có Trần thiếu, chúng ta có người tâm phúc, có lợi ích cộng đồng, dĩ nhiên là có trụ cột ở chung hòa thuận rồi.

Chu Tước Thần Cầm rất thản nhiên.

Hắn thật sự muốn nói phục Huyền Vũ Thần Thú. Mặc kệ có thể thành công hay không, hắn đích thật là hết sức du thuyết rồi.

Chỉ là, Huyền Vũ Thần Thú kia rõ ràng không phải dễ thuyết phục như vậy. Loại tính tình này, là tính tình con lừa, một khi nhận định, sẽ rất khó sửa đổi.

Muốn tẩy não Huyền Vũ Thần Thú thành công, chỉ sợ không phải dăm ba câu là có thể.

- Các ngươi có lợi ích cộng đồng, đó là sự tình của các ngươi. Ta và các ngươi không có lợi ích cộng đồng, thậm chí tiếng nói chung cũng không có, thì không cần phí tâm rồi.

Huyền Vũ Thần Thú lười biếng ngáp một cái, con mắt thoáng hiện hung quang, trừng mắt nhìn Giang Trần:

- Tiểu tử, vốn ngươi đã là món ăn trong bụng ta rồi. Không thể tưởng được, ngươi vậy mà có thể phá vỡ trọng lực gấp trăm lần của ta, bay lên trời. Như thế để cho ta có chút giật mình. Nhân loại tu sĩ, bọn hèn nhát chiếm đa số. Có chút thực học như ngươi, đích thật là không nhiều lắm. Đã từng có mấy tiểu tử nhân loại như vậy, đi qua nơi đây. Bất quá, bọn hắn cuối cùng đã thành bữa ngon trong bụng ta, ha ha ha.

Giang Trần biểu lộ đờ đẫn, cũng sử dụng Thượng Cổ thú ngữ nói:

- Luận tuổi, luận tu vi, vốn nên bảo ngươi một tiếng Huyền Vũ tiền bối. Bất quá, ngươi sở tác sở vi, lại tựa hồ như không đảm đương nổi một tiếng tiền bối này của ta.

- Hừ hừ, tiểu tử, ngươi ngược lại rất cuồng. Nếu như không có Chu Tước, coi như ngươi có thể bay lên không, bổn tọa cũng có rất nhiều loại biện pháp cho ngươi biến thành bữa ăn ngon trong bụng ta.

- Ngươi tự tin quá mức rồi.

Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc, hắn biết rõ Huyền Vũ Thần Thú này lợi hại, thậm chí cùng Chu Tước Thần Thú lực lượng ngang nhau.

Nhưng Giang Trần hôm nay không phải quả hồng mềm, cũng không phải Huyền Vũ Thần Thú muốn niết là niết. Có lẽ, chính diện đối kháng, hắn hoàn toàn chính xác không cách nào chống lại Thần đạo.

Nhưng mà, Giang Trần cũng có biện pháp tự bảo vệ mình, muốn nói Huyền Vũ Thần Thú đoán chừng mình, Giang Trần là thật không tin.

- Như thế nào? Ngươi muốn thử xem?

Huyền Vũ Thần Thú cười quái dị nói.

- Thật đúng là muốn thử xem.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Nếu như ngươi không thể thôn phệ ta như thôn phệ tu sĩ khác, cái kia lại như thế nào?

- A? Ngươi sao biết ta có thần thông thôn phệ?

Huyền Vũ Thần Thú nao nao.

Thần thông thôn phệ này là thần thông truyền thừa của Huyền Vũ Thần Thú, phi thường cao minh, dưới tình huống bình thường, tu vi yếu hơn Huyền Vũ Thần Thú, một khi bị thần thông thôn phệ bao phủ, trên cơ bản là tránh không khỏi vận mệnh trở thành món ăn trong bụng.

Cho nên, Huyền Vũ Thần Thú nói mình đã từng nuốt qua vài nhân loại, Giang Trần là không nghi ngờ. Bất quá, kia hẳn là sự tình đã lâu rồi.

Bằng không thì người của mười Đại Thánh Địa, vì sao không có ai nói lên hung hiểm này? Thậm chí ngay cả ngọc giản, cũng không có nhiệm vụ ở nơi này?

- Ta chẳng những biết rõ ngươi có thần thông thôn phệ, còn biết ngươi có Huyền Vũ thi khí, uy lực cũng lớn kinh người.

Giang Trần giống như cười mà không phải cười nói.

Huyền Vũ Thần Thú, có vài loại thần thông thiên phú.

Thần thông thôn phệ tính toán một cái, Huyền Vũ thi khí cũng coi như một cái.

Thời đại Thái Cổ, Huyền Vũ bị coi là một loại Tư Mệnh Thần linh, chính là Thần linh chúa tể tử vong. Trong truyền thừa của nó, hoàn toàn chính xác có thần thông tử vong.

Mà Huyền Vũ thi khí là một loại thần thông tử vong cường đại.

Huyền Vũ Thần Thú có không ít thần thông, bản thân nó lại là Thần Thú chưởng quản Thủy thuộc tính, thần thông Thủy thuộc tính, cũng phi thường cao minh.

Trừ lần đó ra, Huyền Vũ Thần Thú này, còn có thần thông tăng trọng lực gấp trăm lần. Những thủ đoạn kia, hiển nhiên đều rất cao minh.

Bất quá, Giang Trần như trước cảm thấy, mình chống lại Huyền Vũ Thần Thú, không có thực lực đánh bại đối phương, nhưng có thực lực cùng đối phương quần nhau.

Biểu lộ của Huyền Vũ Thần Thú có chút phức tạp, trừng tròng mắt, đánh giá Giang Trần, cười lạnh nói:

- Nhất định là Chu Tước lão tạp mao kia vụng trộm nói cho ngươi a.

Chu Tước Thần Cầm cười khổ lắc đầu:

- Từ xưa đến nay, Huyền Vũ Thần Thú đều đa nghi, ngươi quả nhiên là Huyền Vũ huyết mạch, nhát gan sợ phiền phức, trời sinh tính đa nghi. Bài danh của bốn Thần Thú, Huyền Vũ Thần Thú nhất mạch ngươi xếp thứ tư, cũng không phải là không có đạo lý.

Chân Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ.

Đây là bài danh bốn Thần Thú ước định mà thành. Đương nhiên, đây chỉ là bài danh đại khái. Rốt cuộc là loại Thần Thú nào mạnh, loại huyết mạch nào yếu, đều liên quan đến so đấu thực lực cụ thể.

Huyền Vũ Thần Thú kia, tuy tuổi rất lớn, nhưng tâm trí, hoàn toàn chính xác còn rất trẻ, rất dễ bị cảm xúc lấn áp.

Bị Chu Tước Thần Cầm kích thích, Huyền Vũ Thần Thú lập tức mất hứng.

- Hừ, đó là bài danh chó má. Hiện tại Tam đại huyết mạch các ngươi đều tề tựu rồi, có một cái tính toán một cái, tùy tiện lên, chúng ta so một lần, nhìn xem cái bài danh kia đến cùng có đúng hay không!

Bất quá, Huyền Vũ Thần Thú lập tức lại bổ sung nói:

- Chỉ cho phép xa luân chiến, không cho phép quần ẩu. Các ngươi nhiều người, nếu như một loạt mà lên, dù chiếm được thượng phong, cũng không vẻ vang.

Huyền Vũ Thần Thú này, quả nhiên là có chút ít thông minh.

Chu Tước Thần Cầm lại mây trôi nước chảy cười cười:

- Ngươi nói một ngàn, nói một vạn, cuối cùng không cải biến được địa vị của Huyền Vũ Thần Thú từ Thái Cổ đến nay. Tốt rồi, Trần thiếu, hắn đã gian ngoan mất linh, chúng ta cũng đừng nghía tới hắn. Có lẽ, số mệnh của hắn chính là muốn trở thành nô lệ cho dị tộc. Vậy để cho hắn tham sống sợ chết một thời gian ngắn a. Loại ngày tốt lành này, cũng không nhiều rồi.

Chu Tước Thần Cầm nắm đúng tính tình của Huyền Vũ Thần Thú, vừa nói là chuẩn, câu câu đều có thể đâm trúng tim của Huyền Vũ Thần Thú.

Thành đầy tớ, mất đi tự do, tham sống sợ chết.

Những điều này đều là Huyền Vũ Thần Thú kiêng kỵ nhất, cũng không hy vọng nghe được nhất.

- Ai, đáng tiếc a. Trần thiếu, ngươi nói tương lai ngươi luyện chế đan dược Thần đạo, để cho chúng ta ở cảnh giới Thần đạo, miễn phí tăng lên nhất trọng, có lẽ, thật sự chỉ có ba chúng ta mới có thể hưởng.

Chu Tước Thần Cầm tựa hồ lầm bầm lầu bầu.

Nhưng mà Huyền Vũ Thần Thú nghe vào tai, ánh mắt lại hơi đổi, cười lạnh nói:

- Lão tạp mao, những lời này của ngươi, cho rằng có thể lường gạt được ta sao? Cái gì đan dược Thần đạo, tiểu tử này bất quá là Thiên Vị, nói cái gì đan dược Thần đạo? Hắn có thể luyện chế đan dược Thần đạo, vậy ta có thể khiêng động Vạn Uyên đảo a! Khoác lác cũng không soạn bản thảo!

Nghe lời này, trong nội tâm Chu Tước Thần Cầm vui vẻ, hắn biết rõ, mình đã câu trúng Huyền Vũ Thần Thú rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK