Lâm Minh cũng biết, hôm nay nếu như hắn không biểu lộ thái độ, chỉ sợ rất khó khiến cho người ta mở miệng, hắn lập tức nhìn về phái Vi Kiệt.
- Vi thiếu gia, Lâm mỗ ở trong này cũng chỉ làm chút sinh ý nhỏ, ngươi muốn nghe tin tức gì, nếu như Lâm mỗ biết rõ tuyệt đối không dấu diếm. Chỉ cầu...
Nói xong, Lâm Minh nhìn về phía Giang Trần. Hiển nhiên hắn muốn người thần bí gọi là Trinh tiên sinh này giúp hắn nhìn xem rốt cuộc hắn bị bệnh gì.
Vi Kiệt khẽ cười một tiếng:
- Kỳ thực cũng không phải chuyện đặc biệt lớn gì. Lâm huynh có nghe nói qua Vạn Tượng Cương Vực hay không?
- Vạn Tượng Cương Vực?
Lâm Minh nao nao, gật đầu một cách vô thức, nói:
- Biết rõ, trong khoảng thời gian này không phải bọn họ bị Bất Diệt Thiên Đô diệt sao?
- Đúng vậy, ta nghe nói Lưu Ly vương thành chúng ta có người đi Vạn Tượng Cương Vực thu một đám nô lệ. Ta muốn biết nhóm nô lệ này là nhà nào thu.
Lâm Minh khẽ giật mình, có chút hồ nghi nhìn qua Vi Kiệt, lại nhìn qua Trinh tiên sinh kia. Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ dị. Vi gia này tại sao lại cảm thấy hứng thú như vậy với Vạn Tượng Cương Vực?
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Lâm lão bản, ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Vi mỗ chỉ nghe nói Đan Kiền Cung trong Vạn Tượng Cương Vực là tông môn đan đạo. Bên trong có thiên tài đan đạo, vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa trên người bọn họ có ít thứ mà ta muốn. Lâm lão bản cũng biết, những năm này Vi Kiệt ta luôn phiền muộn về chuyện Đan Vương...
Vi gia không có Đan Vương khách khanh, chuyện này mỗi một người trong Lưu Ly vương thành đều biết. Nguyên nhân mà một Đan Vương khách khanh trong Vi gia khi đó chết, người Lưu Ly vương thành cũng biết.
Cho nên Vi Kiệt vừa mới nói vậy, Lâm Minh đã tin bảy tám phần.
- Chỉ có chuyện này thôi sao?
Lâm Minh nháy mắt nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Chỉ cần tình báo của ngươi hữu dụng, ta có thể trị bệnh cho ngươi. Không phải là trị phần ngọn mà là trị tận gốc.
- Có thể trị tận gốc?
Trong mắt Lâm Minh bắn ra tinh quang.
- Vậy thì phải xem tin tức của Lâm lão bản có đáng giá với tin tức này hay không mà thôi.
Giang Trần cũng không phủ nhận.
Loại người làm ăn như Lâm Minh một khi mệnh môn bị Giang Trần nắm lấy, muốn hắn không phối hợp cũng khó khăn.
Hắn nở nụ cười đắng chát, nói với Vi Kiệt:
- Vi thiếu gia, đoạn thời gian trước quả thực có người từ Vạn Tượng Cương Vực mua một đám nô lệ trở về. Đám nô lệ kia chính là người Đan Kiền Cung, chỉ là...
- Lâm huynh, có lời gì huynh cứ việc nói thẳng.
Vi Kiệt nói.
- Người làm việc này cũng là lão bản trong Ngư Long quảng trường, nhưng mà người ta bài danh top mười trong Lưu Ly vương thành. So với kẻ làm ăn nhỏ như ta mà nói, cấp bậc chênh lệch quá xa.
- Là nhà nào?
Vi Kiệt truy vấn.
- Vạn Khôi các.
- Vạn Khôi các?
Vi Kiệt sững sờ.
- Vâng, Vạn Khôi các, sau lưng bọn họ là Ti Khấu thế gia.
Lâm Minh dứt khoát nói ra, cũng không che dấu gì.
- Ti Khấu thế gia?
Sắc mặt Vi Kiệt thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi, Ti Khấu thế gia này là một trong số tử địch không nhiều của Vi gia trong Lưu Ly vương thành.
Lâm Minh cười khổ một tiếng:
- Vi thiếu gia, những lời này dừng ở đây thôi. Hy vọng tới lúc đó ngươi đừng bán Lâm mỗ a. Một chút gia sản này của Lâm mỗ, sao có thể chịu được Vạn Khôi các chèn ép a.
Vi Kiệt nghiêm túc nói:
- Lâm huynh yên tâm, Vi mỗ không phải là loại người bán đứng bằng hữu.
Lâm Minh khoát tay, tin tức này cũng không coi là tin tức cơ mật gì, ở trong vòng luẩn quẩn này, cơ hồ tất cả lão bản đều biết được.
Ánh mắt lại mang theo vài phần cầu khẩn nhìn về phía Giang Trần.
Giang Trần cười cười:
- Lâm lão bản, bệnh trạng này của ngươi không phải là bệnh, không phải độc, mà có thể là tà khí.
- Đó là gì?
Lâm Minh phiền muộn cực kỳ.
- Ngươi bình thường ở nơi nào?
Giang Trần cười hỏi:
- Nếu như ta đoán không sai, ngươi ban đêm khi nghỉ ngơi có lẽ có sủng vật ở bên người.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Lâm lão bản khiếp sợ.
- Ta còn biết, sủng vật mà ngươi nuôi hẳn là một loại sủng vật giống như mèo, nhưng kỳ thực không phải là mèo, mà là một loại biến chủng của mèo.
- Ồ? Ta vẫn cho rằng là mèo, vậy con mèo này có vấn đề gì sao? Thế nhưng mà ta cũng mang cho những Đan Vương kia xem qua nó, bọn họ cũng không có nói nó có vấn đề gì a.
- Đó là bọn họ vô tri.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Bản thân con mèo này quả thực không có vấn đề gì, ngươi để cho bất luận một Đan Vương nào tới xem cũng không thể nhìn ra vấn đề gì. Bản thân con mèo cũng không có vấn đề.
- Vậy thì... Rốt cuộc tình huống là thế nào?
Lâm Minh run rẩy môi, tâm tình cực kỳ kích động, hắn có cảm giác, bệnh trạng đã làm hắn khó chịu nhiều năm hôm nay rốt cuộc cũng có hy vọng được trị khỏi.
- Nói toạc ra kỳ thực cũng không đáng một đồng. Ngươi trở về, đem con mèo này làm thịt đi, sau đó theo đơn thuốc mà ta kê cho ngươi, phục dụng một tháng, khi đó không sai biệt lắm sẽ khỏi.
- Chỉ như vậy?
Thanh âm của Lâm Minh phát run.
- Ta lừa ngươi làm gì?
Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:
- Cầm giấy bút tới đây.
Lâm Minh tự mình đi chuẩn bị giấy bút, cung kính để trước mặt Giang Trần. Giang Trần cũng nghiêm túc ghi chép một phen.
- Đây chính là đơn thuốc, ngươi đi mua linh dược, ném vào cùng một chỗ rồi sắc thuốc. Không cần bất luận kỹ xảo gì, nuốt vào là được.
Lâm Minh vô thức tiếp nhận đơn thuốc, còn có cảm giác khó có thể tin được. Tất cả chuyện này quả thực giống như là mơ vậy.
Nếu như không phải Giang Trần một câu nói toạc ra bệnh trạng cùng với thói quen hàng ngày của hắn, nhất định hắn sẽ cảm thấy người này là lừa đảo, tùy ý trêu đùa hắn.
Thế nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, lần này có lẽ không sai.
Đối phương nói như vậy, loại thần thái kia, căn bản không phải là gạt người. Thậm chí từ trong mắt đối phương hắn còn nhìn ra một loại cảm xúc khác, đó chính là người ta căn bản không thèm lừa gạt hắn.
Trong lúc nhất thời, tâm tình Lâm Minh kích động, trong lòng có vô số cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm thấy ác mộng vài năm đối với hắn rốt cuộc cũng chấm dứt.
- Đi lấy thuốc đi, cáo từ.
Giang Trần nhìn ra Lâm MInh hiện tại đang kích động, nhưng mà loại kích động này với tư cách là Đan Dược sư, kiếp trước hắn đã nhìn qua quá nhiều.
Lần trước cứu sống Vi Kiệt, những thủ hạ kia của Vi Kiệt, khi đó chẳng phải cũng có biểu hiện như vậy hay sao?
Lâm Minh nắm tay Vi Kiệt nói:
- Vi Thiếu gia, lần này Lâm Minh ta thiếu nợ một nhân tình của ngươi. Về sau ngươi có chuyện gì, cho dù tới tìm Lâm mỗ, chỉ cần Lâm mỗ ta có thể xuất lực, nhất định sẽ không chối từ.