Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Vân Giáo giáo chủ nghe vậy, tính cách đa nghi, cũng để cho lòng hắn xẹt qua một tia không vui.

Rất nhanh, Phong Vân Giáo giáo chủ liền đến phiến khu vực của bọn hắn, tìm được Vô Song Đại Đế.

- Ma Vân Pháp Vương, Bổn giáo chủ nghe nói trước đây không lâu, ngươi bắt được một đầu Linh thú?

Ngữ khí của Phong Vân Giáo giáo chủ nhàn nhạt, lại có một loại khí độ thượng vị giả.

Vô Song Đại Đế hiển nhiên sớm đoán được hết thảy, lập tức ra vẻ kinh ngạc.

- Giáo chủ, là có chuyện như vậy. Chẳng qua là một con Linh thú bình thường mà thôi. Đã bị thuộc hạ dung hợp thần thức, thu làm khế ước linh thú.

Vô Song Đại Đế nói xong, liền lấy Phệ Kim Thử kia ra.

Phong Vân Giáo giáo chủ liếc qua:

- Lần sau chú ý một chút, loại Linh thú lai lịch không rõ này, tốt nhất không nên lộn xộn.

- Vâng.

Vô Song Đại Đế khom người nói.

- Tốt rồi, không có chuyện gì khác. Đã thu làm Linh thú, thì giám sát chặt chẽ một chút, đừng cho nó chạy loạn bốn phía, bại lộ hành tung của chúng ta.

Phong Vân Giáo giáo chủ không thấy ra trò gì, cũng không nên nói cái gì.

- Vâng.

Vô Song Đại Đế cung kính nói.

Tuy Phong Vân Giáo giáo chủ nghi thần nghi quỷ, nhưng phát hiện đây chỉ là một con Linh thú bình thường, liền không có hoài nghi cái gì.

- Đúng thời gian suy tính, đám người Giang Trần kia, có lẽ sắp đến Cửu Dương Thiên Tông rồi. Chúng ta nhanh thì ngày mai, chậm thì ngày mốt, sẽ phát động tiến công!

- Các ngươi, đều chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Cẩn tuân pháp chỉ của giáo chủ.

Kể cả Thôn Vân Pháp Vương ở bên trong, đều cung kính nói.

Phong Vân Giáo chủ trở lại nơi đóng quân, Bành lão hỏi:

- Thất công tử, bên kia xảy ra chuyện gì?

- Chỉ là một con Linh thú, không có sự tình gì. Thôn Vân Pháp Vương kia có chút tranh công, nên làm hơi quá mức.

Phong Vân Giáo giáo chủ đối với Thôn Vân Pháp Vương kia nhiệt tình, vẫn có một phần cái nhìn.

Trong bát đại Pháp vương, Thôn Vân Pháp Vương xem như hiểu sự nhất, giỏi về vuốt mông ngựa, giỏi về kể công.

Nhưng Bành lão lại cười nói:

- Loại người này dùng rất tốt. Ít nhất, hắn không có quá nhiều cách nghĩ phản bội.

Như thế là lời nói thật.

Phong Vân Giáo chủ thở dài:

- Chỉ tiếc, Bổn giáo chủ cần chính là Pháp vương tài giỏi, mà không phải Pháp vương chỉ biết nịnh nọt. Thôn Vân Pháp Vương này quá dối trá, phương diện thực lực, lại không đủ.

Bành lão gật gật đầu, lại nói:

- Thất công tử, Lưu Ly Vương Thành phòng ngự, vẫn còn có chút phòng bị. Căn cứ thuộc hạ điều tra, Lưu Ly Vương Thành kia, để lại Chu Tước Thần Cầm trấn thủ.

Biểu lộ của Phong Vân Giáo chủ ngưng trọng:

- Chu Tước Thần Cầm kia, lần trước chứng kiến, không phải đã dáng vẻ già nua nặng nề, tiếp cận vẫn lạc sao? Sao còn không chết?

- Thượng Cổ Thần Cầm, Sinh Mệnh lực rất cường đại, chỉ sợ không có dễ dàng chết như vậy.

Bành lão thở dài.

- Bành lão, vậy làm sao bây giờ? Con Thượng Cổ Thần Cầm kia, rất khó đối phó a.

Phong Vân Giáo giáo chủ không sợ trời, không sợ đất, nhưng mà chống lại Thượng Cổ sinh linh, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút căng thẳng.

Cũng may, đây là một con Thượng Cổ Thánh Linh nửa chết nửa sống, tùy thời có khả năng đóng cửa, bằng không thì hắn nghe được tên tuổi Thượng Cổ Thần Cầm, chỉ sợ không nói hai lời, liền quay đầu bỏ chạy.

Hắn biết rõ, dùng thực lực của mình, cộng thêm Bành lão cùng Mặc lão, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Thượng Cổ Thần Cầm.

Đây không phải bọn hắn yếu, mà là Thượng Cổ sinh linh thật sự quá cường đại.

Mà Chu Tước Thần Cầm, lại là một trong Thượng Cổ tứ Thần Thú, lực lượng huyết mạch, ở thời đại Thượng Cổ cũng là nhất đẳng.

Đừng nói bọn hắn, coi như là tổ tiên Thượng Cổ của bọn hắn, ở trước mặt Chu Tước Thần Cầm trạng thái đỉnh phong, chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh.

- Con Chu Tước Thần Cầm kia, chu kỳ tánh mạng rõ ràng đến cuối cùng, sức chiến đấu chỉ sợ đã mười không còn một. Lần trước ở Bí Cảnh Trầm Hương cốc, nó truy giết một Nhân tộc Đại Đế, còn không có thành công. Tuy Nhân tộc Đại Đế kia mượn bí pháp của Thiên Ma Ma Chủ, nhưng cái này cũng chứng minh, có đã suy yếu rất nhiều.

Bành lão khuyên nhủ.

Mặc lão cũng gật đầu:

- Chu Tước Thần Cầm, nỏ mạnh hết đà, không đáng để lo.

- Về phần dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc kia, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Không có Giang Trần ở bên người, cũng không cần kiêng kị.

Bành lão cười nói.

- Cuối cùng, vẫn là ở trên người Giang Trần kia. Thất công tử, thuộc hạ ngược lại là có một chủ ý. Nếu như Giang Trần ở Cửu Dương Thiên Tông biết rõ Lưu Ly Vương Thành bị tập kích, tất nhiên sẽ liều lĩnh phản hồi. Đến lúc đó, nếu như chúng ta an bài một kế hoạch phục kích...

Phong Vân Giáo giáo chủ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui thích, cười nói:

- Bành lão thật sự là con giun trong bụng Bổn giáo chủ a. Bổn giáo chủ cũng đúng lúc nghĩ tới sự tình này. Bành lão, Mặc lão, các ngươi cảm thấy việc này, có thể thực hiện không?

- Chuẩn bị đầy đủ, là có thể thực hiện.

Mặc lão vĩnh viễn là lời ít mà ý nhiều như vậy.

Bành lão trầm ngâm một lát:

- Giang Trần kia xuất chinh Cửu Dương Thiên Tông, tất nhiên sẽ mang theo dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc. Muốn đánh lén hắn, độ khó cũng không nhỏ. Bất quá, Hạ Hầu nhất tộc chúng ta, am hiểu nhất là cái gì? Là tập kích bất ngờ! Ban đầu ở cửa Trầm Hương cốc, chúng ta là như thế nào dùng Phong Vân Thất Hồn Tán một mẻ hốt gọn những người kia?

Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn là một loại đan dược kỳ độc của Hạ Hầu nhất tộc, chuyên môn dùng để thao túng tu sĩ khác.

Mà Phong Vân Thất Hồn Tán, thì là một loại dược tán chuyên môn công kích thần hồn của đối phương, là bột phấn không màu vô hình, một khi hít phải một chút, sẽ làm cho thần hồn của đối phương lâm vào trạng thái hôn mê, trở thành tù binh.

- Bành lão, ý của ngươi là?

Con mắt của Phong Vân Giáo giáo chủ sáng ngời.

- Dùng sở trường của ta, tấn công sở đoản của địch. Giang Trần kia có dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc, nếu như hắn không để ý dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc chết sống, trực tiếp hạ lệnh bọn hắn cùng Phong Vân Giáo chúng ta sống mái với nhau. Tổn thất chính là chúng ta!

Bành lão giải thích, cũng có một phen đạo lý của hắn.

Cự Thạch nhất tộc không sợ tử thương, bọn hắn lại tử thương không nổi.

Những Pháp vương, trưởng lão dưới trướng kia, bọn hắn sẽ không quá thương tiếc. Dù sao đều là tu sĩ Nhân loại đầu nhập vào bọn hắn chiếm đa số.

Thế nhưng mà, chống lại Cự Thạch nhất tộc, dù những Pháp vương trưởng lão kia ùa lên, cũng không có bao nhiêu cơ hội. Bởi vì người ta là Thiên Vị cường giả.

Dù hiện tại còn không có khôi phục trạng thái, nhưng ít ra cũng là Thiên Vị cường giả. Dù thực lực suy giảm thế nào, cấp độ Thiên Vị còn bày ở đằng kia.

Nếu giao thủ với dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc, phải là giáo chủ hắn, còn có Bành lão cùng Mặc lão ra trận.

Pháp vương, trưởng lão khác, đối phó tông môn cùng cường giả khác của Nhân loại cương vực, là dư xài.

Thế nhưng mà, muốn bọn hắn đối kháng Cự Thạch nhất tộc, chỉ sợ là không có bất kỳ phần thắng. Cho nên, còn phải là dòng chính của Vạn Uyên đảo bọn hắn tự thân xuất mã.

---------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK