Mỗi một hạt đều phong ấn một kiện bảo vật.
Ba hạt trước, mỗi một hạt đều phong ấn một kiện bảo vật hóa phàm.
- Lúc này phụ thân sẽ lưu lại một kiện bảo vật nào cho ta đây?
Trong lòng Giang Trần cũng có chút chờ mong. Hắn cũng không quá đặc biệt chờ mong bảo vật gì, mà những đồ vật có một chút quan hệ với phụ thân kiếp trước hắn đều không muốn bỏ qua.
Dù sao kiếp trước kiếp này cách nhau thực sự quá xa xôi, xa xôi tới mức gần như không chân thực. Hắn thực sự rất muốn tìm bất kỳ tín vật nào có liên quan tới phụ thân kiếp trước, để chứng minh tất cả chuyện này là chân thực.
Lần này phong ấn cởi bỏ, bên trong là một kiện vũ y.
Cũng là một kiện bảo vật hóa phàm, từ biểu hiện bên ngoài, vũ y cũng không có địa phương nào đặc biệt xuất chúng, thậm chí thoạt nhìn còn không chút bắt mắt nào.
Chỉ là nhưng mà khi Giang Trần dùng thân thức câu thông, trong lòng lại đại chấn.
- Vô Cấu bảo y.
Trong thức hải Giang Trần hiện lên bốn chữ như vậy, lập tức lĩnh ngộ được diệu dụng của Vô Cấu bảo y này.
- Vô Cấu bảo y chính là lợi dụng tạo hóa thiên địa tự nhiên, cho vạn vật vô hình. Vô tịnh vô cấu, không tăng không giảm. Mặc vào Vô cấu bảo y này, có thể ẩn giới tàng hình, có thể biến mất tại chỗ, có thể dừng chân bên người địch nhân, làm cho địch nhân không có cách nào dò xét.
Nếu như chỉ có những hiệu quả này, cũng không có khác biệt bao nhiêu với Tiềm hành phù cấp cao.
Vô Cấu bảo y này nghịch thiên nhất ở chỗ, hiệu quả tàng hình nó sinh ra, thật giống như triệt để bóc ngươi ra khỏi phiến hư không này, biến mất hoàn toàn.
Cho dù địch nhân ở trong hư không này khởi xướng công kích hủy thiên diệt địa, ngươi chỉ cần mặc Vô cấu bảo y, tâm không dao động thì sẽ không bị bộc lộ ra, cũng không bị loại công kích này làm cho ảnh hưởng.
Trừ phi đối thủ ngươi gặp phải có thể nhìn thấu Vô cấu bảo y, có thể phá giải Vô cấu bảo y. Mới có thể khiến cho người mặc Vô Cấu bảo y hiện ra nguyên hình.
Nếu không, đối thủ cho dù có cường đại hơn nữa cũng không có cách nào giết chết địch nhân mặc Vô Cấu bảo y.
- Phụ thân..
Hốc mắt Giang Trần nóng lên, mắt nhòe đi. Hắn có thể tưởng tượng được phụ thân luyện chế những bảo vật hóa phàm này cần tốn bao nhiêu tâm huyết.
Từ Trượng Thiên xích, đến Thủy Hỏa chân long tác, với Chúng SInh bảo giám, lại đến Vô Cấu bảo y này, Giang Trần rất rõ ràng, bất luận một kiện nào, rơi xuống vị diện bình thường đều là bảo vật chí cao vô thượng của vị diện này. Cho dù ném tới Chư Thiên đại thế giới, chỉ sợ cũng là thứ mà mỗi người đều phải tranh mua.
Không thể tưởng tượng được phụ thân lại vì hắn mà chuẩn bị nhiều như vậy.
- Như vậy xem ra, ta từ tiền thế chuyển sinh, tuyệt đối là có nguyên nhân. Phụ thân lưu lại cho ta nhiều bảo vật như vậy, nhất định là có chờ mong lớn lao đối với vận mệnh kiếp này của ta.
Trong lúc đó, Giang Trần chợt nhớ tới lúc mình hôn mê, trong thức hải dường như có một đạo thanh âm của phụ thân Thiên đế, nói người đang ở trong một bí cảnh mênh mông trong Chư thiên thế giới, chịu giày vò khá lớn. Nói người luôn ở chỗ đó chờ hắn, chờ đứa con duy nhất của người là hắn.
- Chẳng lẽ nói, phụ thân cũng không có nương theo chư thiên bị nghiền nát mà vẫn lạc? Người đang đợi ta? Người đang kêu gọi ta? Hẳn là muốn chỉ điểm, truyền đạt cho ta gì hay sao?
Tâm niệm Giang Trần khẽ động, trong lòng lập tức nóng bỏng.
Hắn có dự cảm cách thời điểm vạch trần mơ hồ thân thế kiếp trước của hắn đã ngày càng gần. Phụ thân lưu lại dây chuyền phong ấn có chín hạt, nhất định còn có thêm nội dung và tin tức hữu dụng hơn nữa.
- Ta phải gấp rút tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá thần đạo cửu trọng. Đột phá vô thượng thần vương. Chứng nhân thần đạo chí tôn, mới có hi vọng vạch trần huyền bí mà phụ thân lưu lại. Nếu như nói về kiếp trước, ta không thể tu luyện, không có bất kỳ hy vọng nào. Nhưng mà kiếp này vận mệnh ta tuy rằng tự mình đi từng bước tới trước, nhưng mà trong mỗi một đoạn đường sao mà không có thủ bút của phụ thân Thiên đế cơ chứ?
Giờ phút này Giang Trần càng thêm có động lực hơn.
Hắn rất rõ ràng, mình chuyển sinh tới thế giới này nhất định phải gánh nhân quả, gánh vác sứ mạng.
Phải hiểu được những nhân quả này, phải sớm ngày đột phá thần đạo cửu tọng, trùng kích thần đạo chí tôn, thậm chí là khai thiên tích tịa, tự thành một phương đại thế giới.
- Phụ thân, chờ con, ngày này sẽ không quá lâu đâu.
Sau khi đột phá thần đạo tứ trọng, Giang Trần càng cảm thấy con đường võ đạo của mình lại càng thêm bằng phẳng, tiền đồ sáng lạn.
Cảnh giới của hắn, nhận thức của hắn, giống như thoáng cái tăng lên rất nhiều.
Ma tộc, ma tộc thì thế nào chứ?
Ma tộc cuối cùng chỉ là một đối thủ trong Thần Uyên đại lục. Có lẽ Ma tộc chỉ là một khối đá thử vàng trên con đường trùng kích vô thượng thần đạo của ta a.
Nếu như nói trước đó Giang Trần đối với ma tộc thủy chung ôm tâm lý kiêng kỵ, như vậy giờ phút này ma tộc trong mắt hắn đã không còn quá nặng nề nữa. Hắn cảm thấy ma tộc chỉ là một đối thủ bình thường mà thôi.
Hắn phát hiện ra, khí chất bây giờ của mình, đã bắt đầu dung hợp với thân phận nhi tử Thiên đế kiếp trước, góc độ nhìn vấn đề đã chậm rãi chuyển biến, chậm rãi thay vào thân phận nhi tử Thiên đế.s
Trong mắt nhi tử Thiên đế, ma tộc bất quá chỉ là một loại tộc trong vũ trụ vô tận. Kiếp trước trong Chư Thiên đại thế giới, khi rảnh sẽ có ma tộc tàn sát bừa bãi, nhưng mà từ trước tới nay ma tộc cũng không phải họa lớn trong lòng Chư thiên đại thế giới. Trước mặt phụ thân Thiên đế, ma tộc tính là cái rắm gì?
nói không khách khí một chút, phụ thân thiên đế trong nháy mắt có thể khiến cho căn cơ ma tộc nứt vỡ.
Kiếp trước Chư thiên bị nghiền nát, uy hiếp mà phụ thân thiên đế gặp phải, địch nhân mà phụ thân thiên đế gặp phải tuyệt đối không phải là ma tộc, tuyệt đối so với ma tộc còn cường hãn hơn rất nhiều.
Mà tất cả chuyện này cần Giang Trần tìm hiểu, cần Giang Trần có thêm lực lượng hơn nữa, mới có tư cách đi vạch trần thần bí, hiện tại hắn đã bắt đầu bước, nhưng mà thời cơ còn chưa có thành thục a.
Giang Trần đem Vô Cấu bảo y thu lại, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.
- Có Vô Cấu bảo y này, lúc ta và ma tộc chiến đấu không thể nghi ngờ càng tăng thêm một phần đảm bảo.
Trong lòng Giang Trần tràn ngập tin tưởng.
đi ra khỏi mật thất, Tứ đại chân linh thấy hắn đều vui mừng không thôi.
- Trần thiếu, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi.
- Ngươi... Trần thiếu, ngươi đột phá rồi sao?
Tứ đại chân linh cũng không phải là người hay cả kinh, nhưng mà khi nhìn thấy biến hóa kinh người của Giang Trần, bọn họ cũng giật mình không thôi.
Giang Trần biến hóa quá lớn, tiến bộ cũng quá nhanh. Nhanh tới mức khiến cho tứ đại chân linh bọn họ khó mà chấp nhận được. Dù sao huyết mạch tứ đại thần thú, bản thân chính là huyết mạch đỉnh tiêm trong chư thiên, bọn họ có huyết mạch chí tôn như vậy, tốc độ tu luyện lại bị Giang Trần đánh bại, làm cho bọn họ sao có thể không khiếp sợ được cơ chứ?
Giang Trần mỉm cười:
- Đã làm phiền các ngươi rồi, đúng rồi, ta đã hôn mê mấy ngày rồi?
- Ba ngày.
Thần điểu Chu Tước thành thật trả lời.
- Ba ngày sao?
Hai mắt Giang Trần sáng ngời:
- Đại quân ma tộc, trong bảy ngày tập kết ở Vạn Uyên đảo. hiện tại đã qua ba ngày, chúng ta còn có thời gian, đúng không?
Thần điểu Giang Trần gật đầu nói:
- Trần thiếu nếu như chậm chạp không tỉnh lại thêm hai ngày nữa, vậy sẽ vô cùng phiền phức. Trời có mắt, ngươi tỉnh lại kịp thời, tất cả còn kịp.
- Đi, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi tới Vĩnh Hằng thánh địa.
- Còn đi Vĩnh Hằng thánh địa hay sao?
Thần điêu Chu Tước có chút chấn động:
- Hiện tại lúc này đường đi tới Vĩnh Hằng thánh địa, có lẽ đại quân ma tộc đã chặn đường rồi a. Trần thiếu, phong hiểm này ngươi đã cân nhắc qua chưa?