Giang Trần cười nói:
- Ta tạm thời cũng chỉ hoài nghi, còn chưa có thời gian khảo nghiệm huyết mạch của nó. Lại nói hiện tại nó chỉ là ấu thú, trí nhớ huyết mạch đều không được thức tỉnh, thoạt nhìn giống như một đầu Thôn Vân hổ, cho nên mới khiến cho những người không biết mới nhận định nó là Thôn Vân hổ.
- Được rồi, Long huynh, còn phải làm phiền ngươi hộ pháp thay ta. Ta định luyện chế một ít giải dược, có chuyện gì ngươi cứ xử lý là được rồi.
Giang Trần cũng không có thời gian nói nhảm với Long Tiểu Huyền, thời gian không đợi người. Sớm luyện chế ra giải dược một chút, Vô Song đại đế và Vận phu nhân cũng có nhiều hơn một phần hy vọng sống sót.
Tính mạng quan trọng, Giang Trần cũng xuất ra cơ hồ tất cả thủ đoạn. Cũng may chỗ đáng sợ nhất của thất tình độc là phải phân giải ra độc tính của nó, cũng phải tìm được biện pháp đúng bệnh hốt thuốc.
Về phần luyện chế giải dược, lại không phải là việc khó gì.
Nửa canh giờ sau, Giang Trần đem giải dược luyện chế ra. Bất quá giải dược lần này, Giang Trần lại luyện chế ra hai loại hình thái.
Một loại là linh dịch, một loại là đan dược bình thường.
Độc tính của Thất tình độc vô cùng khắc nghiệt, không đơn thuần là xâm nhậm vào trong lục phủ ngũ tạng, còn có thể xâm nhập vào mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông, cuối cùng còn có thể xâm nhập vào trong mỗi một tấc da thịt, phong bế trọn thức hải, cũng từng bước thôn phệ.
Hiện tại đám người Vô Song đại đế chỉ là thức hải bị phong tỏa, còn chưa đạt tới tình trạng thôn phệ.
Một khi bị thôn phệ thì cho dù là thần tiên hạ phàm cũng khó giải.
Sau khi thu được giải dược, Giang Trần vẫn lựa chọn cứu Vô Song đại đế trước. Bởi vì Thất tình độc lại phải loại trừ y phục, thân thể lõa lồ, như vậy mới có thể quan sát được toàn bộ độc tính, sau đó mới có thể hoàn toàn loại trừ.
Thất tình độc này vô cùng đáng sợ, chỉ cần có một chút không trừ đi được, sẽ gió góp thành bão, trong vòng thời gian mấy ngày kế tiếp sẽ sản sinh ra một lượng tình độc lớn hơn.
Bởi vậy giải Thất tình độc này, phải trảm thảo trừ căn, cho dù một chút cũng không thể nào lưu lại được.
Vô Song đại đế dù sao cũng là nam nhân, cho nên Giang Trần không có quá nhiều kiêng kỵ. Theo lý thuyết mà nói, dùng tình huống của Vận phu nhân, có lẽ nên cứu chữa trước.
Nhưng muốn Giang Trần cởi bỏ toàn bộ y phục trên người Vận phu nhân, toàn thân lõa lồ, Giang Trần vẫn còn có chút cảm giác trói tay trói chân.
Đương nhiên quá trình giải độc so với quá trình luyện chế giải dược có chút gian nan hơn một chút.
Giang Trần đem một khỏa đan dược giải độc nhét vào trong miệng Vô Song đại đế, sau đó lại sử dụng chân nguyên rót vào trong cơ thể hắn, trợ giúp hắn luyện hóa dược lực của giải dược.
Sau đó lại dùng linh dịch giải dược, dẫn vào các mạch máu, kinh mạch toàn thân Vô Song đại đế, sau đó thẩm thấu tới mỗi góc da thịt bên ngoài, kể cả mỗi một lỗ chân lông đều có.
Cũng may Giang Trần tu luyện Thiên Mục thần đồng và Thất khiếu thông linh, giác quan thứ sáu so với người bình thường cường đại hơn vô số lần. Cơ hồ tất cả các phương diện tuyệt đối mạnh hơn người bình thường vô số lần.
Mỗi một cái lỗ chân lông đối với người bình thường mà nói, có lẽ mắt thường cũng phải cẩn thận quan sát một chút. Thế nhưng mà thần thức Giang Trần chỉ cần quét qua đã biết rõ ràng, từng chi tiết một.
Giang Trần liên tục dùng linh dịch rột rửa ba lượt, lúc này mới trừ toàn bộ thất tình độc ở trong lục phủ ngũ tạng, huyết mạch, da thịt, thậm chí là những lỗ chân lông.
Kế tiếp chỉ còn một bước cuối cùng, cũng chính là tình độc đông nghịt trong thức hải kia.
Đây là bước khó khăn nhất.
Bởi vì tình độc này đã vây quanh thức hải của Vô Song đại đế, phải dẫn linh dịch vào, từng tia, từng tia luyện hóa, cả quá trình phải vô cùng cẩn thận.
Chỉ cần có chút sai sót, sẽ làm cho quá trình giải độc không được hoàn mỹ, thậm chí còn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tâm lực cường đại của Giang Trần lúc này được biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.
Giải độc trước đó chỉ mất không tới thời gian nửa canh giờ của Giang Trần. Mà bước trừ thất tình độc trong thức hải này lại tiêu tốn của hắn ít nhất một giờ.
Sắc trời dần dần tối, màn đêm cũng hoàn toàn buông xuống.
Giang Trần cũng đắm chìm bên trong, căn bản không có chút phân tâm nào.
Lúc này ngoài cửa khách điếm xuất hiện mấy người, y phục trên người đều cùng một kiểu, hùng hổ sải bước vào trong khách điếm.
Chưởng quỹ của khách điếm nhìn thấy y phục của mấy người này, sắc mặt biến đổi, vội vàng từ trong quầy chạy ra, cười nói:
- Vậy vị đại nhân...
Chưởng quỹ khách khí, đám người kia lại không có khách khí với chưởng quỹ. Đại hán đi đầu hung dữ đầy chưởng quỹ ra.
- Đừng có lôi kéo làm quen.
Tên đại hán này lưng hùm vai gấu, giống như là một ngọn núi nhỏ, làm cho chưởng quỹ gầy gò lập tức sợ hãi tới mức mặt mũi xám ngoét.
- Mấy vị đại nhân, tiểu điếm, tiểu điếm....
Chưởng quỹ lắp bắp, trong lúc nhất thời không thể nói nên lời.
- Lão đầu, ta tới hỏi ngươi, trong tiệm của ngươi phải chẳng có một người trẻ tuổi thuê trọ?
Gã đại hán cường tráng kia hung thần sát ác hỏi.
Chưởng quỹ vội nói:
- Đại nhân muốn hỏi người trẻ tuổi nào? Tiểu điếm có mấy người trẻ tuổi như vậy. Đại nhân muốn tìm ai?
- Không nói nhảm với ngươi nữa.
Tên đại hán kia khoát tay, trực tiếp quét chưởng quỹ kia ra, quát:
- Tìm kiếm cho ta, tìm kiếm từng phòng mọt.
- Nhất định phải tìm ra được tiểu tử kia, dám cầm linh dược Thiên cấp ra lừa gạt Tam gia, đây là tội chết.
Chưởng quỹ kia bị đại hán này quét ra xa mấy trượng, máu tươi phun ra, sợ tới mức hồn phi phách tán, cũng không dám chống đối nửa câu.
Bởi vì hắn từ trên y phục và trang sức của đám người này, còn trong lời nói của tên đại hán này đã đoán ra được địa vị của mấy người này.
Người của Tỉnh Tam gia.
Đây chính là bá chủ một phương trong Sương Nguyệt thành, ngay cả là thành chủ Sương Nguyệt thành cũng phải bán mặt mũi cho người này. Ở Sương Nguyệt thành tuyệt đối chính là tồn tại đi ngang.
Đừng nói hắn chỉ là một chưởng quỹ của một khách điếm, coi như là nhân vật lợi hại hơn hắn gấp mười lần trước mặt Tỉnh Tam gia cũng phải run run.
Chưởng quỹ cũng phải im lặng, đám tiểu nhị càng trợn mắt nhìn về phía trước, không dám tiến lên một bước.
Đám người kia thì như lang như hổ, bắt đầu mạnh mẽ tìm kiếm mỗi một căn phòng trong khách điếm.
Phanh.
Trực tiếp đạp văng cửa phòng, khách nhân đương nhiên là khó chịu, thế nhưng sau khi dùng vẻ mặt giận dữ bừng bừng đi ra, kết quả thứ nghênh đón hắn chính là một cái bạt tai.
Có một ít khách nhân tính tình rụt rè, nhìn thấy có chút không đúng, sợ hãi rụt rè phối hợp, vận khí tốt cho nên tránh thoát khỏi phải ăn một cái bạt tai.
Trong lúc nhất thời cả khách điếm gà bay chó chạy, thỉnh thoảng có vài tiếng gầm lên, sau đó là tiếng va chạm, đánh nhau, khi lại vang lên tiếng thét chói tai của nữ nhân.
Thậm chí còn có người lõa thể chạy ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ.