Lăng Bích Nhi biết Giang Trần am hiểm dịch dung, nhưng mà nếu như đối phương thực sự là Giang Trần, vì sao không trực tiếp nói tên Giang Trần?
Hơn nữa trực giác của Lăng Bích Nhi nói cho nàng biết, người này nhất định không phải là Giang Trần.
Tuy rằng không phải là Giang Trần, thế nhưng mà tâm tình Lăng Bích Nhi đã tốt hơn rất nhiều.
Mà lúc này Giang Trần đứng dưới đài nhìn thấy Hoàng Nhi như vậy, trong lúc nhất thời cũng hiểu rõ dụng ý của Hoàng Nhi. Trong lòng Giang Trần vô cùng cảm động.
- Hoàng Nhi, Hoàng Nhi...
Trong lòng Giang Trần có vô số dòng nước ấm, có được đạo lữ như vậy, phu quân như hắn còn đòi hỏi gì nữa?
Hắn biết rõ Hoàng Nhi khéo hiểu lòng người như vậy, làm như vậy là giải vây cho hắn. Hoàng Nhi nhất định biết rõ tâm tư của Giang Trần, cũng biết Giang Trần hắn quan tâm, lo lắng cho Lăng Bích Nhi. Nhưng mà dưới trường hợp này, Giang Trần không thể ra mặt thay Hoàng Nhi đi luận võ chiêu thân.
Cho nên Hoàng Nhi dứt khoát ra tay, tự mình xuất mã.
Một chiêu này rất là đột nhiên, lại là một diệu chiêu. Cũng không khiến cho Giang Trần cảm thấy khó chịu nổi. Lại có thể tham dự vào chuyện của Lăng Bích Nhi.
Nhanh trí như vậy làm cho Giang Trần bội phục, lại cảm động. Hoàng Nhi không chỉ suy nghĩ cho hắn, càng nghĩ làm chu toàn tất cả mọi chuyện cho hắn.
Vốn trong lòng Giang Trần còn có chút lo lắng, nhưng mà giờ phút này lại thản nhiên. Nhìn thấy Hoàng Nhi cũng thoải mái như vậy. Nếu như mình lại có vẻ gượng ép thì nói không qua được a.
Hoàng Nhi lên lôi đài, cũng không phải nhất thời hào hứng, lại càng không phải là chơi đùa mà thôi.
Một khi Hoàng Nhi không nương tay, vòng loại lôi đài, cơ hồ là xu thế quét ngang. Rất nhiều người khiêu chiến nhìn thấy nàng tướng mạo tuấn mỹ, sinh lòng ghen ghét, lên đài nói năng lỗ mãng, tuy nhiên cũng bị Hoàng Nhi ba đến hai lần liền đánh rớt xuống lôi đài.
Bởi như vậy, thủ đoạn của Ngọc diện lang quân Hoàng Nhi, lại chấn nhiếp rất nhiều gia hỏa rục rịch, khắc chế ý niệm khiêu chiến của mình trong đầu.
Bất quá, Hoàng Nhi biểu hiện kinh diễm, lại làm cho hoàng thất của Lam Yên đảo vực rất không cao hứng.
Lập tức, xu thế hoàn thành mười thắng liên tiếp của Hoàng Nhi thập phần hung mãnh, cơ hồ là muốn quét ngang rồi. Thế nhưng mà, cái này lại không phải Lam Yên đảo vực hoàng thất nguyện ý chứng kiến.
Bọn hắn tổ chức luận võ chọn rể này, là vì cùng thiên tài của thập đại Thần Quốc đáp lên quan hệ, cũng không có ý định đem công chúa điện hạ gả cho giang hồ tán tu.
Người này, tướng mạo ngược lại là không thể chê, anh tuấn rối tinh rối mù. Mà thực lực thiên phú, cũng có thể nói kinh người.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới hắn tự giới thiệu là giang hồ lãng nhân, hoàng thất của Lam Yên đảo vực liền đau đầu không dứt.
Cái gì gọi là giang hồ lãng nhân? Đó là một loại cách gọi khác của tán tu mà thôi.
Lãng nhân, là tán tu lang thang trên giang hồ mà thôi.
Lam Yên đảo vực bồi dưỡng Bích công chúa này nhiều năm như vậy, làm sao có thể gả cho một tán tu? Dù cuối cùng môn hôn sự này bị quấy nhiễu, cũng tuyệt không có khả năng gả cho tán tu a.
- Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp, đánh bại tán tu này.
Bên Lam Yên đảo vực, bắt đầu an bài đối thủ càng mạnh hơn nữa, ý định đánh tán tu không biết điều kia rớt xuống lôi đài.
Chỉ là, Lam Yên đảo vực hiển nhiên đánh giá thấp thực lực của “Giang hồ tán tu” này, bọn hắn liên tục an bài hai người khiêu chiến lên, đều bị Hoàng Nhi nhẹ nhõm đánh bại.
Bởi như vậy, Hoàng Nhi cũng kịp thời hoàn thành mười thắng liên tiếp, tiến nhập khu lôi đài đấu bán kết.
Hoàng Nhi ở trong âm thanh ủng hộ, tiêu sái cười cười, đối với Lăng Bích Nhi chắp tay:
- Bích công chúa, Mộc Cao Kỳ ta đối với công chúa mới quen đã thân, tất nhiên sẽ thắng đến cuối cùng, chinh phục tâm hồn thiếu nữ của công chúa. Công chúa, ngươi gả cho người khác, là tuyệt không có khả năng!
Hoàng Nhi nói xong, nhẹ nhàng cười cười, lướt xuống lôi đài.
Yến Thanh Tang mặt đen lên nghênh đón, thấp giọng quát nói:
- Hoàng Nhi, ngươi làm cái gì?
- Ngươi nhận lầm người rồi? Ta là giang hồ tán tu Mộc Cao Kỳ, cám ơn.
Hoàng Nhi nói xong, chính mình cũng nở nụ cười.
Yến Thanh Tang cười khổ nói:
- Ngươi là cố tình chọc tức ta đúng không?
Hoàng Nhi nhún nhún vai:
- Yến Thanh Tang, ngươi chớ tự mình đa tình, khu lôi đài đấu bán kết, so với ngươi còn mạnh hơn không nói khắp nơi đều có, nhưng tối thiểu có hơn mười hai mươi. Ngươi cảm thấy ngươi có bao nhiêu hi vọng?
Kỳ thật Yến Thanh Tang biết rõ những chuyện này, hắn tham gia, chỉ là tìm kiếm an ủi mà thôi. Cũng không phải hắn thật sự không phải công chúa không cưới, chỉ là một loại tâm tính không chịu thua quấy phá mà thôi.
Bị Hoàng Nhi đả kích như vậy, mặc dù Yến Thanh Tang có chút rầu rĩ không vui, nhưng cũng không có loại cảm giác chưa gượng dậy nổi gì.
Giang Trần cười cười, vỗ vỗ bả vai của Yến Thanh Tang:
- Yến huynh, xem ra ngươi cùng công chúa này, là không có duyên phận a, ha ha ha.
Yến Thanh Tang liếc mắt, bỗng nhiên sung sướng nở nụ cười:
- Ta thừa nhận, ta đánh không lại Hoàng Nhi. Thế nhưng mà hiện tại ta lại nghĩ, vạn nhất cuối cùng công chúa điện hạ chọn trúng ngươi, ngươi nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ ngươi có thể lấy nàng về Yến gia sao?
- Vì cái gì không thể?
Hoàng Nhi cười một tiếng.
- Ta liền lấy nàng về Yến gia, chẳng lẽ ngươi có ý kiến?
- Cái gì? Ngươi lấy nàng?
Yến Thanh Tang lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi không phải nói thật chứ?
- Ta trước lấy về nhà, sau đó qua tay tặng người khác, không được sao?
Hoàng Nhi nghiêm trang nói.
- A?
Con mắt của Yến Thanh Tang sáng ngời.
- Một bút không viết ra được hai chữ Yến, chúng ta cùng một tổ phụ, đến cùng vẫn là thân thiết hơn một ít...
- Yến Thanh Tang, ngươi đang suy nghĩ gì a?
Hoàng Nhi nhíu mày.
- Ngươi sẽ không cho rằng ta sẽ tặng công chúa cho ngươi chứ?
Yến Thanh Tang khẽ giật mình:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Hoàng Nhi ung dung cười nói:
- Đương nhiên không phải, ngươi thực biết nghĩ.
- Vậy ngươi tiễn đưa ai?
Yến Thanh Tang cảm giác mình sắp hậm hực chết rồi.
- Ta đưa cho ai?
Hoàng Nhi lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên liếc nhìn Giang Trần.
- Ta đưa cho Thiệu Uyên công tử, không phải các ngươi toàn tâm toàn ý muốn mời chào hắn sao? Ta giúp hắn lấy vợ, vừa vặn để cho hắn an tâm phụ tá Yến gia chúng ta, chẳng phải là tốt sao?
Hoàng Nhi nửa giỡn nửa thật, làm cho Yến Thanh Tang miệng ngập ngừng, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.
Mà Giang Trần cũng nghẹn họng nhìn trân trối, không phản bác được.
Hắn đột nhiên cảm giác được, lần này Hoàng Nhi ra tay, chỉ sợ thật sự có tâm tư gì khác. Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng cảm thấy cười khổ không thôi.
Tại Nhân loại cương vực, Giang Trần liền biết Hoàng Nhi thông minh lanh lợi, nhưng cũng rất ít bái kiến Hoàng Nhi có một mặt dí dỏm như vậy.