Tay đứt ruột xót, đầu ngón tay đau xót, trực tiếp đau nhức đến trong nội tâm.
Tuy Tiết Đồng đau nhức, nhưng lại cắn chặt hàm răng, không kêu một tiếng. Mồ hôi lạnh như mưa từ trên trán chảy xuống.
- Tiểu tử, ngươi còn rất bướng bỉnh?
Luật Vô Kỵ thích nhất là tra tấn phạm nhân, bào chế phạm nhân, nghe phạm nhân cầu khẩn, nghe con mồi gào thét.
Thế nhưng mà, Tiết Đồng quật cường, lại để cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu.
Dưới chân càng thêm dùng sức, một bên giẫm, một bên gào thét:
- Tiểu tử, nhìn ngươi lên tiếng hay không, nhìn ngươi cầu xin hay không, nhìn ngươi có thể nhịn đến khi nào.
Không thể không nói, Tiết Đồng rất kiên cường, mặc kệ Luật Vô Kỵ dùng biện pháp gì ra tấn hắn, hắn thủy chung không kêu một tiếng, thậm chí ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, phảng phất các loại tra tấn của Luật Vô Kỵ, căn bản không phải làm ở trên người hắn.
Luật Vô Kỵ đầu đầy mồ hôi, thủy chung nghe không được nửa câu yếu thế của Tiết Đồng.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng không lên tiếng, ta không có biện pháp làm gì ngươi? Ngươi chẳng qua là một con chó của Giang Trần, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi khỏi chết.
Tiết Đồng cười ha hả:
- Luật Vô Kỵ, ngươi loại người nhu nhược này, cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh ấy sao? Thủ đoạn sửa chữa người của Long Nha vệ ngươi, không phải rất nhiều sao? Đến a, ta sẽ sợ người nhu nhược như ngươi?
- Luật Vô Kỵ, ngươi cho rằng, bắt ta lại, có thể động Thiếu chủ nhà ta? Ngươi cho rằng bắt ta, ngươi sẽ không phải người nhu nhược? Ngươi sai rồi, nếu như ngươi không phải người nhu nhược, nên đao thật thương thật tìm Thiếu chủ nhà ta đánh, mà không phải ở sau lưng làm trò mèo. Thân là Long Nha vệ, vậy mà mở cửa sau cho tổ chức sát thủ. Luật Vô Kỵ, ngươi thật là tăng thể diện cho Long Nha vệ.
Tiết Đồng hồn nhiên không sợ, đối với Luật Vô Kỵ chửi ầm lên.
Luật Vô Kỵ giận tím mặt, một cước đá vào ngực Tiết Đồng, chân đạp ở trên cổ hắn:
- Tiểu tử, ngươi là muốn chết sao?
Tuy Tiết Đồng bị giẫm, nhưng vẻ mặt lại khinh thường:
- Ngươi muốn giết ta, cứ việc động thủ. Thiếu chủ nhà ta, sớm muộn gì cũng sẽ khiến các ngươi đầu rơi xuống đất.
Luật Vô Kỵ phát hiện mình rất khó chịu, hắn học những thủ đoạn kia, bề ngoài giống như không có tác dụng với Tiết Đồng.
- Tiết Đồng, Giang Trần kia, đến cùng cho ngươi chỗ tốt gì? Ngươi chẳng qua là một thân vệ của hắn, dù hắn tốt với ngươi, ngươi cũng không quá đáng là thân vệ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, về sau, có hằng hà vinh hoa phú quý chờ ngươi.
- A?
Tiết Đồng cười lạnh, hắn ngược lại muốn nghe xem, đến cùng Luật Vô Kỵ này còn có trò gì.
Thấy thái độ của Tiết Đồng hòa hoãn, Luật Vô Kỵ cố gắng nở nụ cười, kéo qua một cái ghế, dần dần hướng dẫn:
- Chỉ cần ngươi nói ra chân tướng trong Mê Cảnh Thu Liệp, nói ra nguyên nhân Đại vương tử Diệp Đại chết, đi ra tố cáo Giang Trần cùng Diệp Dung, ta đảm bảo, ngươi nhận vinh hoa phú quý, tuyệt đối chạy không được.
- Vinh hoa phú quý? Bao nhiêu phú quý?
Tiết Đồng trừng mắt nhìn, hỏi.
- Ngươi lập công lớn như vậy, ít nhất là Nhị phẩm quý tộc.
Tiết Đồng cười hắc hắc:
- Luật phó đô thống, không biết bây giờ ngươi là mấy phẩm quý tộc?
Luật Vô Kỵ ngạo nghễ nói:
- Ta không đến 30 tuổi, dựa vào thực lực bản thân, đạt được thân phận Tam phẩm quý tộc, há là loại nhà giàu mới nổi như Giang Trần có thể so sánh?
- Chậc chậc, ngươi bất quá là Tam phẩm quý tộc, lại hứa cho ta Nhị phẩm quý tộc? Luật Vô Kỵ, là ngươi não tàn? Hay là ngươi cảm thấy ta não tàn như ngươi?
Sắc mặt Luật Vô Kỵ cứng lại, hắn nhìn ra, Tiết Đồng này ở đâu là hòa hoãn, hắn căn bản là trêu đùa mình.
- Tiểu tử, xem ra, ngươi là không thấy Hoàng Hà tâm Bất Tử. Tốt, tốt, ta sẽ không giết ngươi, chờ ngươi tận mắt nhìn Giang Trần phơi thây ở trước mặt ngươi, ta nhìn ngươi còn có thể ngạnh được không?
Luật Vô Kỵ thở phì phì xoay người đi ra ngoài, đối với Huyết Tam nói:
- Huyết Tam, bên chúng ta sẽ gây áp lực, để thượng diện hủy bỏ toàn thành giới nghiêm, chế tạo cơ hội cho các ngươi. Giết Giang Trần, các ngươi đến cùng có nắm chắc hay không?
Huyết Tam thản nhiên nói:
- Luật phó đô thống, các ngươi làm tốt sự tình của mình, chúng ta tự nhiên cũng sẽ làm tốt sự tình của chúng ta. Còn lại, chỉ có tám chữ… mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Luật Vô Kỵ thật muốn đánh Huyết Tam này một chầu, chảnh cái gì chứ? Có kế hoạch gì, nói ra sẽ chết à? Cần phải khoe khoang sao?
Bất quá, hắn cũng biết, chút thực lực ấy của mình, muốn đánh Huyết Tam, đó là nằm mơ, không bị đối phương đánh răng rơi đầy đất đã không tệ.
Sau khi rời khỏi, Luật Vô Kỵ về đến nhà. Ngồi trong chốc lát, quyết định vẫn là đi tìm cậu Dương Chiêu bẩm báo cho thỏa đáng.
- Vô Kỵ, chuyện này, mặc dù hồi báo lớn, nhưng mà phong hiểm cũng rất lớn. Diệp Đại đã chết, lật lại bản án cho hắn, chẳng qua là muốn cắn chết Diệp Dung cùng Giang Trần. Một bước này dù thành công, ngươi muốn bồi dưỡng vương tử Diệp Hào. Diệp Hào kia tuổi còn nhỏ, tính dẻo sẽ tương đối mạnh một ít. Nếu như ngươi có thể thành công đưa hắn thượng vị, tương lai vị trí Long Nha vệ Đại tổng quản, chắc chắn rơi xuống trên tay ngươi.
Luật Vô Kỵ bị buổi nói chuyện này, nói đến nhiệt huyết sôi trào, nhưng vẫn nói:
- Cậu, Tiết Đồng kia rất cứng đầu, bất kể ta tra tấn hắn thế nào, hắn cũng không khai.
- Một cái không được, còn có những người khác. Lúc ấy người theo Diệp Dung tiến vào mê cảnh, lại không chỉ Tiết Đồng. Hơn nữa, dù người Diệp Dung mang vào, cũng như một khối thiết bản, thì tính sao? Chỉ cần vặn ngã Giang Trần, diệt trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Dung, nội tình của Diệp Dung hắn chưa đủ, sẽ bộc lộ ra. Đến lúc đó, thế lực khắp nơi khác, tự nhiên sẽ hành động. Đến lúc đó muốn tìm mấy người ra làm chứng, lại có cái gì khó? Vô Kỵ, ngươi phải nhớ kỹ, quyền lực giác trục, đơn giản chính là thế, ai cường thế, vậy hắn đen cũng có thể biến thành trắng; nếu như ai thất thế, vậy hắn trắng cũng có thể bị lộng thành đen. Không có cái gọi là trong sạch hay không trong sạch, mấu chốt là có thể để cho hắn thất thế hay không.
Dương Chiêu lời nói thấm thía, khai đạo lấy Luật Vô Kỵ.
Luật Vô Kỵ gật đầu:
- Cậu nói chuyện, quả nhiên để cho ta hiểu ra. Ngươi yên tâm, lần này Truy Mệnh Ám Môn phái sát thủ tới, đều là Tiên cảnh. Lần này, bọn hắn không giết Giang Trần, thề không bỏ qua. Tăng thêm chúng ta yểm hộ, giết Giang Trần, cơ hội rất lớn.
Dương Chiêu thở dài:
- Giang Trần này, sớm nên cường thế diệt sát, chờ tới bây giờ mới ra tay, đã hơi trễ rồi. Hi vọng lần này sẽ không có sai lầm.
Lại nói tiếp, tuy Giang Trần ở vương đô hô phong hoán vũ, nhưng mà Dương Chiêu quan sát, thấy Giang Trần này cùng quý tộc uy tín lâu năm có bất đồng.