Bát Hoang Bàn thạch trận của Giang Trần rất lợi hại, thế nhưng nếu không có tám pho tượng bát tôn ngăn cản đại bộ phận công kích bên ngoài, chỉ sợ dựa vào Bát Hoang bàn thạch trận này cũng không có cách nào ngăn cản được Tu La đại đế.
Vòng tròn màu tím này rõ ràng có lực cấm chế vô cùng đáng sợ, một khi để cho những vòng tròn màu tím này phủ lên trên tám pho tượng bát tôn kia, cho dù không thể hoàn toàn hạn chế, chỉ cần hơi hạn chế một chút tính cơ động của nó, sau đó tách rời với trận pháp, bị phân thành hai thể độc lập.
Như vậy, tám pho tượng bát tôn sẽ tách rời với trận pháp, tách rời với Địa Tàng nguyên châu.
Một khi không được trận pháp và linh lực của Địa Tàng nguyên châu trợ giúp, uy lực của tám pho tượng bát tôn này sẽ bị hạ thấp rất nhiều. Đến lúc đó Tu La đại đế quả thực có khả năng mạnh mẽ phá hủy tám pho tượng bát tôn.
Đến lúc đó Tu La đại đế thậm chí đến hứng thú phá hỏng tám bức tượng cũng không có, trực tiếp công kích Bát Hoang Bàn thạch trận, chỉ cần trận pháp vừa vỡ, công kích của đối phương có thể đối mặt với bản thể của Giang Trần.
Biết là một chuyện, thế nhưng ứng phó thế nào là một chuyện khác.
Trong lòng Giang Trần tuy rằng lo lắng vạn phần, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm thấy đối sách thích hợp. Nhìn thấy những cái vòng màu tím kia không ngừng phát ra cấm lực cường đại, chỉ sợ không bao lâu sau, tám pho tượng bát tôn này sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn, thành đồ vật trong tay đối phương.
Giang Trần cắn răng một cái, thủ quyết liên tục biến đổi, tám pho tượng bát tôn không ngờ lại trực tiếp hóa thành tám đạo quang mang, bị trận bàn của Giang Trần trực tiếp thu hồi lại.
Tám pho tượng vừa được rút lui, trên mặt Tu La đại đế lập tức tràn ngập vẻ vui mừng.
Thời gian còn thừa không nhiều lắm, Tu La đại đế dùng những vòng tròn màu tím này cũng là chiêu sát thủ cuối cùng của hắn. Nếu như một chiêu này cũng không có cách nào làm được tám pho tượng bên ngoài kia, như vậy Tu La đại đế hắn thực sự đã không còn cách nào khả thi.
Nhìn thấy Giang Trần thu lại tám pho tượng kia, trong lòng Tu La đại đế điên cuồng. Mặc kệ thế nào rốt cuộc hắn cũng phá vỡ đạo phòng tuyến thứ nhất này.
Trong lòng Tu La đại đế cười lạnh, không chút do dự vung Tu La ma đao lên, khí thế mạnh mẽ phóng về phía trận pháp kia.
Không có tám pho tượng bát tôn ở bên ngoàit ngăn cản, Tu La đại đế có thể trực tiếp công kích Bát Hoang Bàn thạch trận.
Giờ phút này trong lòng Giang Trần cũng ngưng trọng vạn phần, thúc dục lực lượng toàn thân, liên tục, không ngừng đem năng lực của Địa Tàng nguyên châu vận duyển vào trong Bát Hoang Bàn thạch trận.
Hiện tại không có bát tôn ở bên ngoài ngăn cản công kích, nhất định phải dựa vào trận pháp này đối kháng công kích của Tu La đại đế.
Như vậy cục diện hiện tại đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là vô cùng bất lợi.
Giang Trần không chút do dự, điều tra trạng thái của Đế Lâm Ngự giáp phù một chút. Điều may mắn duy nhất chính là Đế Lâm Ngự giáp phù gia trì lên thân thể hắn, bởi vì lúc trước luôn ở trong trận pháp, không có tham dự chiến đấu, cho nên Đế Lâm Ngự giáp phù tiêu hao không lớn, năng lực phòng ngự hao tổn cực thấp, chống đỡ cho tới khi chấm dứt ván này cũng không có bất kỳ vấn đề nào.
Giang Trần biết rõ, thế cục phát triển tới một bước này, hắn phải chuẩn bị tốt việc Bát Hoang bàn thạch trận bị ngươi ta công phá.
Một khi Bát Hoang bàn thạch trận bị người ta công phá, hắn sẽ trực diện đối mặt với Tu La đại đế, không thể không đối mặt với cục diện điên cuồng vật lộn với đối phương.
Có Đế Lâm Ngự giáp phù này, mặc dù không có cách nào chính diện đối kháng với Tu La đại đế, cũng không tới mức hoàn toàn bó tay chịu trói.
Đế Lâm Ngự giáp phù mặc dù chỉ khiến cho lực phòng ngự của hắn trong nháy mắt tăng lên tới đẳng cấp có thể so với Đại Đế, nhưng mà phối hợp với các loại thủ đoạn của Giang Trần, quần ẩu với Tu La đại đế trong giây lát một phen, cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ cuối cùng của hắn.
Không tới một bước cuối cùng này, Giang Trần tuyệt đối không muốn chính diện đối kháng với Tu La đại đế. Dù sao hắn cũng mới chỉ bước vào Hoàng cảnh, chính diện giao phong với một đại đế thành danh ba ngàn năm, đây là một loại phương thức chiến đấu không thông minh nhất.
Đao mang giống như con sông màu đỏ, hung hăng bổ vào bên trên Bát Hoang Bàn thạch trận.
Biên giới trận pháp, trận pháp rung ruung.
Bát Hoang Bàn thạch trận quả thực là một trận pháp vô cùng kinh người, nếu như thực sự thông qua trận cơ và trận kỳ tới bố trí Bát Hoang Bàn thạch trận, muốn chống lại Tu La đại đế cũng chưa chắc đã không có khả năng.
Thế nhưng mà trận pháp này cuối cùng vẫn thông qua trận bàn mô phỏng. Trận bàn mô phỏng trận pháp, ưu thế là nhanh gọn, mau lẹ. Thế nhưng một khi lâm vào trong hoàn cảnh xấu, lại có nhuộc điểm là căn cơ trận pháp không đủ, uy lực cũng không đủ.
Tu La đại đế vốn tưởng rằng sau khi tám pho tượng kia được thu lại, muốn phá trận pháp này sẽ không có bao nhiêu khó khăn. Thế nhưng hắn không ngờ, từng đao, từng đao đánh xuống, tuy rằng khiến cho trận pháp không ngừng dao động, thế nhưng lại không có thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn.
Dưới mỗi một đao, hoa văn phòng ngự bên ngoài trận pháp đều bị đao mang phá vỡ.
Thế nhưng mà chờ sau khi hắn dùng đao tiếp theo chuẩn bị công kích thì sơ hở của phòng ngự kia cũng được khép lại không sai biệt lắm. Năng lực khôi phục của trận pháp này mạnh tới mức khiến cho Tu La đại đế giật mình.
- Làm sao có thể? Trận pháp trên thế gian này tuy rằng nhiều, thế nhưng cũng không có trận pháp nào có năng lực khôi phục mạnh mẽ như vậy. Một khi xuất hiện lỗ thủng, chẳng khác nào là vỡ tan ngàn dặm a.
Tu La đại đế có chút không hiểu nổi, hắn cảm thấy Chân tiểu tử này ở phương diện nào cũng vô cùng quỷ dị.
Giờ phút này Giang Trần cũng dùng hết toàn lực.
Bát Hoang Bàn thạch trận sở dĩ có năng lực tự lành mạnh như vậy hoàn toàn là do Địa Tàng nguyên châu không ngừng vận chuyển năng lượng gia trì cho nó.
Nếu không, trận pháp được mô phỏng từ trận bàn như nó, một khi bị công phá, căn bản không có chỗ trống mà tự động khôi phục.
Chỉ bằng vào linh thạch chống đỡ, căn bản không đủ để khôi phục trận pháp nhanh như vậy.
- Địa Tàng nguyên châu không hổ là bảo vật trấn tông của Địa tÀng môn thượng cổ a.
Giang Trần nhìn thấy năng lượng của Địa Tàng nguyên châu, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận thức rõ, Địa Tàng nguyên châu này cường đại tới đâu.
Tới bây giờ, Giang Trần mới chỉ khai phá ra được một ít uy lực da lông của Địa Tàng nguyên châu mà thôi. Nếu như thực sự hoàn toàn dung hợp Địa Tàng nguyên châu, đem tất cả tiềm lực của Địa Tàng nguyên châu đào móc ra, như vậy uy lực của vật này tuyệt đối có thể đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng được.
- Không thể tưởng tượng được, trong lúc vô tình lại nhặt được bảo.
Có năng lượng cường đại của Địa Tàng nguyên châu đảm bảo, trong lòng Giang Trần cũng có thêm mấy phần tin tưởng.