- Các ngươi không cần kinh hoàng, đem chuyện xảy ra ở Vĩnh Hằng thánh địa nói hai năm rõ mười ra là được. Trận chiến này thất bại không phải là do sai lầm của các ngươi. Các ngươi có thể chạy trốn giữ mạng, mang tình báo về tới nơi cũng không thể chối bỏ được phần công lao này.
Tuy rằng Thiên Ma lão tổ vẻ mặt ôn hòa, nhưng mà mấy tu sĩ Mộc Ma này vẫn kinh hồn chưa định thần lại được, cũng không có từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại.
Mãi tới khi một gã lão tổ thần đạo còn sót lại của Mộc Ma nhất mạch mở miệng nói:
- Các ngươi sợ cái gì? Thiên Ma lão tổ đã tha cho các ngươi vô tội, các ngươi có cơ hội lập công chuộc tội, đem tình báo nói ra, các ngươi còn do dự cái gì nữa?
Lão tổ bản mạc mở miệng, mấy gia hỏa này mới chậm rãi từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, bắt đầu nói qua trận chiến kia. Địa vị bọn họ không phải đặc biệt cao, đối với mọi chuyện không thể nào lý giải được toàn bộ, nhưng mà trận chiến đó bọn họ vẫn tham dự, có một chút chuyện vẫn tận mắt nhìn thấy.
Đám người này lập tức đem toàn bộ chi tiết, tỉ mỉ sau khi Giang Trần xuất hiện toàn bộ chải chuốt một lần. Sau đó người tới sau lại bổ sung, chải chuốt tiếp.
Không cùng một người, góc nhìn bất đồng, cho nên mới có thể khái quát toàn diện trận chiến.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Mộc Ma cổ trùng kia là tồn tại đáng sợ tới bực nào chứ? Ở thời kỳ thượng cổ Mộc Ma cổ trùng vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng rất nhiều tông môn nhân tộc, đều bị Mộc Ma cổ trùng khiến cho toàn quân bị diệt.
Từ trước tới nay nhân tộc đều không tìm được quá nhiều biện pháp đối phó với Mộc Ma cổ trùng.
- Việc lạ, việc lạ.
Tên lão tổ thần đạo còn lại của Mộc Ma nhất mạch vẻ mặt nghi hoặc không thôi:
- Nhân tộc này tại sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy? Ma chiến thượng cổ, nhân tộc đối với Mộc Ma cổ trùng cũng thúc thủ vô sách, sao đến đời sau lại tìm được biện pháp đối phó với Mộc Ma cổ trùng? Sơ Dương chi hỏa kia khắc chế Mộc Ma cổ trùng, chuyện này làm sao bọn chúng lại phát hiện ra được?
Đừng nói là vị lão tổ này của Mộc Ma nhất mạch kinh ngạc, tất cả lão tổ các mạch khác cũng hết sức kinh ngạc. Trong trí nhớ của bọn họ, nhân tộc dường như không có mạnh như vậy. Nhân tộc đối với các thủ đoạn của ma tộc cũng không quá thích ứng được.
Tất cả các mạch ma tộc, thủ đoạn khác nhau, thần thông khác nhau, có thể nói đã tạo thành phiền phức rất lớn cho nhân tộc. Nhân tộc đối với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của ma tộc vẫn luôn vô cùng đau đầu.
Đến đời sau, truyền thừa nhân tộc hẳn càng ngày càng yếu, không có khả năng ngày càng mạnh, như vậy Mộc Ma cổ trùng, nhân tộc thượng cổ không giải quyết được, vấn đề như vậy sao lại bị đời sau nhân tộc giải quyết cơ chứ?
Ở chỗ này, khắp nơi đều có chút cổ quái a.
- Sơ Dương chi hỏa này khắc chế Mộc Ma cổ trùng, tin đồn này rốt cuộc là ai truyền ra?
Một gã tu sĩ chột mắt của Mộc Ma nhất mạch trốn về tới đây mở miệng nói:
- Chúng ta cũng không biết từ nơi nào truyền ra, vốn Vĩnh Hằng thánh địa cũng bó tay chịu chết, nhưng mà sau khi một gã tu sĩ nhân tộc xuất hiện, giống như mang tới giải dược cho Vĩnh Hằng thánh địa. Sau đó, Mộc Ma cổ trùng đẩy mạnh lập tức bị cản trở bốn phía, rất không thuận lợi. Lúc trước đối phó với Chân Vũ thánh địa và Cửu U thánh địa, Mộc Ma cổ trùng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có gặp được bất kỳ trở ngại nào. Vĩnh Hằng thánh địa này quả thực có chút quái dị. Nhất định có quan hệ với Giang Trần kia.
Chuyện không có cách nào giải thích nhất định có quan hệ với Giang Trần, cách chụp mũ này không sai.
Mà Sơ Dương chi hỏa cuối cùng mang tới tiêu diệt chủ lực Mộc Ma cổ trùng đúng thật là do Giang Trần dẫn thần điểu Chu Tước tới. Thần điểu Chu Tước kia không ngờ lại luyện hóa Sơ dương chi hỏa, dùng chân linh thần đạo phóng thích Sơ dương chi hỏa, lại dưới tình huống bất ngờ, đả kích đối với Mộc Ma cổ trùng kia không cần phải nói.
Cũng bởi vậy, mộc ma cổ trùng cơ hồ toàn quân bị diệt.
Sau đó nói tới Vương Ban lão tổ, thì càng ly kỳ hơn.
Rõ ràng đã bỏ chạy, nhưng mà phương hướng bỏ chạy hư không lại bị Giang Trần trực tiếp phá hỏng, làm cho kế hoạch chạy trốn của Vương Ban lão tổ triệt để phá sản.
Về sau dường như lại bị lực lượng thần bí nào vây khốn, cơ hồ không có bao nhiêu sức chống cự, đã bị một kiện dây thừng quỷ dị của Giang Trần vây khốn.
Cả quá trình, thời gian căn bản không quá dài.
Thông qua vài người thuật lại, chuyện này vẫn tương đối có sức thuyết phục.
Sau khi nói xong, mọi người đối với quá trình Mộc Ma nhất mạch bị diệt thế nào cũng đã có nhận thức đại khái. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người im lặng.
- Quả nhiên kiện dây trừng trói buộc đối thủ kia có chút quỷ dị. Thời kỳ thượng cổ, có tông mô nào có kiện pháp bảo này không?
Vấn đề này lại làm khó tất cả mọi người, trong trí nhớ của mọi người, giao thủ với tu sĩ đứng đầu nhân tộc, dường như không có người nào từng dùng qua lại pháp bảo có thể trói lại đối thủ như vậy a.
Kiện dây thừng quỷ dị này rốt cuộc là bảo vật từ nơi nào tới?
Chẳng lẽ nói sợi dây thừng này trong cuộc chiến thượng cổ chưa từng xuất hiện qua? Đã không xuất hiện qua thì Giang Trần này lấy nó từ đâu ra?
Điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp, tất cả mọi người đều tràn ngập nghi hoặc.
- Trên người tiểu tử này quả nhiên tràn ngập quỷ dị. Theo lý thuyết mà nói, dùng tu vi của Vương Ban đạo hữu, coi như là Đại Lưu Ly quang trản cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn. Trừ phi là đụng phải Đại lưu ly thần tôn thượng cổ, bằng không mà nói, cho dù tiểu tử kia có Đại Lưu Ly quang trản, thì làm sao có thể nhẹ nhõm trói hắn lại như vậy?
- Nói ngắn lại tiểu tử này không đơn giản. Chư vị về sau phải nhớ kỹ, giao thủ với tiểu tử tuyệt đối phải đề phòng tuyệt đối.
Đối thủ quỷ dị như vậy quả thực rất khó chơi.
Những lão tổ ma tộc này chinh chiến khắp nơi, cũng không phải chưa từng bái kiến các mặt của xã hội. Cuộc chiến thượng cổ, lão tổ ma tộc đối mặt với nhiều tu sĩ cường đại của nhân tộc như vậy. Số lượng lão tổ thần đạo vẫn lạc cũng không có nhiều như trong khoảng thời gian này a.
Giang Trần này chẳng lẽ so với Đại lưu ly thần tôn kia còn mạnh hơn sao?
Nhân tộc, chẳng lẽ gặp loạn thế sẽ xuất hiện một người đứng đầu không tầm thường sao? Nhân tộc dựa vào cái gì có loại phúc khí này?
Lúc này một gã lão tổ của Huyết Ma nhất mạch luôn trầm ngâm đột nhiên buồn bã nói:
- Thiên Ma lão tổ, Mộc Ma nhất mạch chạy tán loạn về đây, một mực chạy tới Lam Yên đảo vực. Như vậy cũng có thể nói là, giờ phút này rất có thể Giang Trần vẫn ở trong Vĩnh Hằng thánh địa a.
- Đúng vậy, thì tính sao?
Thiên Ma lão tổ trầm ngâm hỏi.
- Nếu như đã ở Vĩnh Hằng thánh địa, chẳng lẽ không phải là một cơ hội sao? Hiện tại nhân tộc bố trí phòng ngự ở Đông DUyên đảo, rất rõ ràng là không muốn chúng ta đi tới cương vực nhân loại. Mà tiểu tử này hiện tại không ở cương vực nhân loại. Ta cảm thấy bất kể là đối phó với Giang Trần, hay là đối phó với cương vực nhân loại, đây đều là một cơ hội cực kỳ khó có được a.
Lời nói này ngược lại đã nhắc nhở tất cả mọi người.
Tất cả mọi người hai mắt sáng ngời, đúng vậy a, Giang Trần vừa mới ở Vĩnh Hằng thánh địa công kích Mộc Ma nhất mạch, như vậy giờ phút này hắn nhất định không ở tại cương vực nhân loại.
Không có thủ lĩnh như Giang Trần ở cương vực nhân loại, bên đó nhất định sẽ vô cùng dễ dàng công chiếm. Nếu như hiện tại có thể một hơi giết tới Đông Duyên đảo, cũng có thể trực tiếp nắm Đông Duyên đảo vào trong lòng bàn tay a.
Tâm tư tất cả mọi người đều lung lay, cũng đang lo lắng tới loại khả năng này.
Thiên Ma lão tổ giật mfinh hỏi:
- Mấy người các ngươi mới từ Vĩnh Hằng thánh địa trốn trở lại, theo các ngươi phỏng đoán, giờ phút này Giang Trần vẫn còn ở trong Vĩnh Hằng thánh địa chứ?
- Giang Trần cứu Vĩnh Hằng thánh địa, tất nhiên sẽ ở Vĩnh Hằng thánh địa chúc mừng một phen. Chỉ cần hơi chút trì hoãn, bọn họ giờ phút này nhất định không thể trở lại kịp cương vực nhân loại.
- Chủ lực thập đại thánh địa Vạn Uyên đảo còn bị vây ở vực ngoại, nói không chừng bọn họ sẽ gấp rút đi tiếp viện chiến trường vực ngoại, chuyện này cũng không phải là không có khả năng a.