Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến Lưu Ly Vương Thành, Giang Trần đồng dạng là tiêu điểm, bất kể là giúp Vi gia, hay về sau giúp Khổng Tước Thánh Sơn xuất chiến, đi Hoang Man Chi Địa phong bế Ma tộc, hết thảy cử động của Giang Trần, đều bất tri bất giác ảnh hưởng số mệnh nơi đó, thậm chí là một tộc đàn.

Cái này là mị lực, nhất cử nhất động, đều có thể tác động đại thế.

- Hoàng Nhi, ta chỉ sợ phải đi Khổng Tước Thánh Sơn thường trú, ngươi theo ta cùng đi chứ?

Giang Trần ôn nhu hỏi.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt kiên định:

- Ngươi đi đâu, ta đi nơi đó. Dù là núi đao biển lửa, ta cũng đi bên ngươi.

Lời này không che đậy, không khoa trương, thanh âm nhàn nhạt, lại lộ ra một loại kiên quyết để cho người động dung.

Hai người bốn mắt tương đối, thời gian ở thời khắc này giống như dừng lại, vạn vật cũng dừng lại.

Trong một mật thất của Thái Uyên các, Lăng Túc cùng Lăng Huệ Nhi cũng đang tranh luận cái gì đó. Lăng Huệ Nhi bất đồng tỷ tỷ Lăng Bích Nhi.

Ở trong tính cách đáng yêu ngây thơ của nàng, còn mang theo vài phần tùy hứng.

- Cha, ta là sư muội của Giang sư huynh, cùng hắn đi Khổng Tước Thánh Sơn có cái gì không thể?

Lăng Huệ Nhi lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn, mặt hồng ục ục, lộ ra cảm xúc có chút kích động.

Lăng Túc cười khổ, hắn biết rõ tiểu nữ nhi này tâm tư đơn thuần, từ nhỏ bị hắn và đại nữ nhi làm hư rồi, đối với đạo lí đối nhân xử thế không quá thông thấu.

- Huệ Nhi, lần này Giang sư huynh ngươi đi Lưu Ly Vương Thành, trách nhiệm trọng đại. Ngươi đi theo qua, là hư không tưởng nổi a. Huống chi, còn có Hoàng Nhi tiểu thư. . .

Lăng Túc nói đến đây, trong nội tâm cũng thở dài.

Hắn biết rõ, hai đứa con gái của mình đều rất vừa ý Giang Trần. Thế nhưng mà bên người Giang Trần, lại có Hoàng Nhi cô nương xuất chúng như vậy.

Mặc dù Lăng Túc kiến thức rộng rãi, cảm giác con gái của mình phi thường ưu tú, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, Hoàng Nhi cô nương ở trên khí chất, đích thật là có độ cao mà người bên cạnh không thể với tới.

Phần tâm tư này của hai đứa con gái mình, chỉ sợ cuối cùng không có kết quả a.

Tiểu nữ nhi ngây thơ rực rỡ, đối với phương diện này tỉnh tỉnh mê mê, có lẽ sẽ không như thế nào. Nhưng đại nữ nhi Lăng Bích Nhi, không động tình thì thôi, một khi động tình, chỉ sợ là Hải Khô Thạch Lạn cũng sẽ không di chuyển.

Cho nên, Lăng Túc lo lắng hơn, vẫn là đại nữ nhi.

Bởi vì tính tình của đại nữ nhi hơi lạnh, lòng tự trọng cũng mạnh hơn, tính cách nội liễm, những chuyện này, nàng chỉ biết dấu trong lòng một mình thừa nhận, sự tình này, chỉ biết càng lún càng sâu.

Thế nhưng mà, sự tình của người trẻ tuổi, Lăng Túc cũng biết là nan đề khó giải nhất trên thế giới, dù hắn làm cha, cũng là bất lực.

Cho nên, hắn muốn nữ nhi của mình không đi theo tới Khổng Tước Thánh Sơn. Bởi như vậy, thời gian dài, sẽ thành đạm bạc.

Nhưng khi nhìn điệu bộ này của Lăng Huệ Nhi, không thuận theo không buông tha, chính là muốn đi theo.

- Cha, Hoàng Nhi tỷ tỷ cũng không ăn người. Hơn nữa, chúng ta cùng Giang sư huynh là đồng môn, sư huynh mang bọn ta đi, là thiên kinh địa nghĩa. Hoàng Nhi tỷ tỷ như thế nào sẽ phản đối?

Lăng Huệ Nhi lẽ thẳng khí hùng.

Đối mặt con gái thần kinh không ổn định này, Lăng Túc cũng cảm thấy rất đau đầu.

- Huệ Nhi, có một số việc, dù sao cũng phải cố kỵ thoáng một phát a? Hoàng Nhi cô nương và Giang sư huynh của ngươi đã thành đôi thành lứa, kết làm đạo lữ, các ngươi lèm nhèm đi theo như vậy, ngươi không sợ Hoàng Nhi cô nương đa tưởng sao?

Lăng Túc cắn răng một cái, đem chuyện này nói rõ.

Hắn biết nữ nhi của mình đơn giản, không nói rõ, chỉ sợ nàng ngay cả người cha như mình vì cái gì phản đối cũng không biết.

Lăng Huệ Nhi mắt đẹp trợn thật lớn, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Lăng Túc:

- Cha, tư tưởng của ngươi thật đúng là bảo thủ a, ta lại không phải đi cùng Hoàng Nhi tỷ tỷ đoạt nam nhân, nàng đa tưởng cái gì chứ? Hơn nữa, thế giới võ đạo, một nam nhân, có mấy đạo lữ, không phải là sự tình rất thông thường sao?

- Ngươi…

Lăng Túc chợt phát hiện mình bó tay rồi. Đứa con gái này của mình, thật đúng là không bình thường a.

Một nam nhân, nhiều đạo lữ?

Lăng Túc cười khổ, nghe ý tứ này, Huệ Nhi căn bản không ngại cùng người ta thờ chung một chồng a. Loại sự tình này, làm gia trưởng ngược lại là rất khó chịu.

Trong lúc nhất thời, Lăng Túc cứng họng, nói không ra lời.

Phản đối? Đại bổng tử trấn áp?

Con gái lớn không dùng được, nếu như mình dùng sức mạnh phản đối, con gái bốc đồng này, nói không chừng sẽ cãi lộn, vốn là sự tình bí ẩn, ngược lại sẽ náo đến toàn thành đều biết.

Ủng hộ?

Lăng Túc cả đời thương nhất đúng là hai đứa con gái, nếu như nói hai đứa con gái cùng chung một chồng, hắn miễn cưỡng sẽ nhịn, dù sao Giang Trần này đích thật là rất xuất sắc.

Thế nhưng mà. . . Lăng Túc thật sự có chút không dám nghĩ tới.

Hắn thừa nhận, Giang Trần rất xuất sắc, xuất sắc đến để cho hắn cũng hận không thể trực tiếp gả con gái cho hắn, khóa lại con rể này.

Thế nhưng mà, lý trí nói cho hắn biết, người ta đã có đạo lữ, hơn nữa cảm tình phi thường tốt. Nếu như nữ nhi của mình cưỡng ép đụng lên, cái kia tất nhiên sẽ rất xấu hổ.

Quả thật, Giang Trần là đệ tử của Đan Càn Cung, cùng hai đứa con gái là đồng môn. Nhưng đồng môn quy đồng môn, cũng không nói đồng môn liền nhất định phải kết làm đạo lữ a.

Lăng Túc đầu lớn như cái đấu, trong lúc nhất thời, cũng không phản bác được.

- Cha.

Lăng Huệ Nhi làm nũng đong đưa cánh tay của Lăng Túc.

- Hoàng Nhi tỷ tỷ không có nhỏ mọn như ngươi nói đâu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều a. Hơn nữa, ngươi để ta ở lại Thái Uyên các, mỗi ngày cùng những xú nam nhân kia liên hệ, sẽ rất bực mình a.

- Ở đâu đều là nam nhân? Không phải có Câu Ngọc tiểu thư cùng Ôn Tử Kỳ cô nương sao?

Lăng Túc phản bác rất vô lực.

Lăng Huệ Nhi kêu lên:

- Câu Ngọc tỷ tỷ cùng Ôn Tử Kỳ tỷ tỷ đều là tùy tùng của Giang sư huynh, các nàng nhất định sẽ đi Khổng Tước Thánh Sơn. Cha, ngươi yên tâm đi, ta một nữ hài tử, ở lại Thái Uyên các sao được? Nhiều xú nam nhân như vậy, Huệ Nhi không quen a.

Lăng Túc im lặng, trong lòng vô cùng bực bội, khoát tay áo:

- Huệ Nhi, cha không thuyết phục được ngươi. Chuyện này, ngươi tự giải quyết cho tốt a. Mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, đừng quên, con gái Lăng gia chúng ta, phải có cốt khí của Lăng gia.

Lăng Huệ Nhi cười hì hì:

- Cha, ngươi không phải là sợ con gái quấn lại Giang sư huynh chứ? Ngươi thật sự là suy nghĩ nhiều. Người ta cũng không có phức tạp như ngươi nghĩ.

Bất đồng Lăng Bích Nhi, tiểu nha đầu Lăng Huệ Nhi này, thuần túy là không muốn xa rời Giang Trần, cảm thấy ở gần Giang Trần, trong nội tâm sẽ an tâm, ngược lại thật không có ý tứ quấn chết lấy Giang Trần, càng không đến trình độ nhất định phải gả cho Giang Trần kia.

Huống chi, nàng đối với phương diện này, căn bản là tỉnh tỉnh mê mê.

Bọn người Thân Tam Hỏa cũng phi thường mâu thuẫn. Bọn hắn ngược lại rất muốn theo Giang Trần đi Khổng Tước Thánh Sơn, bất quá sự tình ở Thái Uyên các, lại không thể ly khai bọn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK