- Quả nhiên, tu sĩ Thần đạo, khí tràng đều không giống.
Giang Trần cảm thán.
Kỳ thật, giờ phút này trong lòng Già Diệp Thần Tôn rung động, so với Giang Trần càng thêm mãnh liệt. Dù sao, hắn dùng Thần đạo tôn sư, xuất hiện ở trước mặt Giang Trần, vậy mà người trẻ tuổi kia hoàn toàn không có áp lực, hơn nữa còn có thể chuyện trò vui vẻ, cái này để cho Già Diệp Thần Tôn âm thầm khen ngợi.
Mấu chốt nhất là, Già Diệp Thần Tôn ẩn ẩn dùng một đạo thần thức tiềm tới, ý đồ xâm nhập thức hải của Giang Trần, quan sát tình huống của kẻ này một chút, nhưng đạo thần thức kia, vậy mà vô tung vô ảnh, như đá ném vào biển rộng, hoàn toàn không thấy nữa.
Cái này càng làm cho Già Diệp Thần Tôn khiếp sợ không hiểu.
Phải biết rằng, sau khi hắn tiến vào Thần Cảnh, thần thức dò xét thức hải của người khác, tựa như mắt nhìn cây cỏ, hoàn toàn không có gì khó.
Thế nhưng mà, lúc này đây, rõ ràng đã thất bại.
- Người trẻ tuổi này, quả nhiên bất phàm!
Không thể không nói, ấn tượng đầu tiên phi thường trọng yếu. Mà Giang Trần lưu lại cho Già Diệp Thần Tôn ấn tượng đầu tiên, là cực kỳ không tệ.
Hoàng Nhi ngửa đầu, ánh mắt thanh tịnh đa đánh giá Già Diệp Thần Tôn, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi là chủ nhân của mấy người Phong Nhất, bọn hắn nói, ngươi đã cứu cha mẹ ta, hơn nữa còn là ngoại công của ta...
- Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi chuyện này sao?
Già Diệp Thần Tôn chứng kiến Hoàng Nhi, đạo tâm cường đại trở lại, cũng hóa thành từng khúc ôn nhu.
Khuôn mặt của Hoàng Nhi, cơ hồ như đạo lữ của hắn, giật mình tầm đó, Già Diệp Thần Tôn giống như về tới thời gian thiếu niên.
Hoàng Nhi mím môi, có chút không biết trả lời như thế nào.
- Trước khi ta gọi ngài là ông ngoại, ta có thể gặp cha mẹ một lần không?
Hoàng Nhi nghiêm túc hỏi.
Tâm thần của Già Diệp Thần Tôn rung động, nếu như là những người khác, ở trước mặt hắn như thế, hắn nhất định sẽ cảm thấy thất thố. Nhưng mà, nói lời này, lại là huyết mạch duy nhất của hắn, là ngoại tôn nữ duy nhất của hắn, đó là tồn tại hắn căn bản không cách nào cự tuyệt.
Than nhẹ một tiếng:
- Vào đi.
Hoàng Nhi vốn vẫn còn có chút lo lắng, lo lắng “Ông ngoại” chưa từng gặp mặt kia, sẽ là giả mạo, cũng lo lắng tin tức cha mẹ không chân thực.
Giờ phút này, thấy hắn không hung thần ác sát giống như trong tưởng tượng, đối với yêu cầu của nàng cũng không cự tuyệt, cái này để cho Hoàng Nhi nhiều hơn một phần tin tưởng.
Trạng thái của Yến Thiên Phàm cùng An Du Nhi cũng không tính quá tốt, nhưng mà không tính quá kém.
Giờ phút này, Già Diệp Thần Tôn đã hoàn thành tẩy tủy phạt mao cho bọn họ, trên cơ bản đã an dưỡng không sai biệt lắm.
So với thời điểm vừa mới giam giữ lúc trước, trạng thái của đôi vợ chồng này, không thể nghi ngờ là tốt gấp mười gấp trăm lần.
Dù sao, lúc trước bọn hắn là bị Yến gia cùng Hạ Hầu gia tra tấn xong, mới nhốt vào Vô Tận Lao Ngục.
Chỉ là, hiện tại bọn hắn vẫn còn trong tĩnh dưỡng, ở vào trạng thái minh tưởng. Già Diệp Thần Tôn cũng không cho phép đánh thức bọn hắn.
- Hoàng Nhi, qua khoảng bảy ngày, bọn hắn liền có thể xuất quan. Đến lúc đó, một nhà ba người các ngươi, muốn hưởng niềm vui gia đình, còn có rất nhiều thời gian.
Già Diệp Thần Tôn đối với ngoại tôn nữ này, nhìn như thế nào cũng ưa thích. Trước khi không có nhìn thấy Hoàng Nhi, hắn biết có một ngoại tôn nữ như vậy, cũng chỉ có một ngoại tôn nữ như vậy còn sống, cho nên, hắn đối với tia huyết mạch này, là phi thường coi trọng.
Mới lưu lại bốn tâm phúc mình tín nhiệm nhất, một mực dừng lại ở chung quanh Yến gia, chờ đợi Hoàng Nhi xuất hiện.
Ngày hôm nay, không để cho hắn chờ quá lâu.
Nhìn thấy tu vi của Hoàng Nhi, cũng là Thiên Vị Sơ giai, Già Diệp Thần Tôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, không hổ là huyết mạch của An gia ta. Hoàng Nhi, thời gian tu luyện hoàng kim của cha mẹ ngươi, đã bỏ lỡ. Bọn hắn đời này, muốn truyền thừa Thần đạo y bát của ta, chỉ sợ không có khả năng. Bất quá, ngươi bất đồng, ngươi còn trẻ, cũng không có bị tổn thương quá lớn. Ta nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thành cường giả Thần đạo.
Sau khi Hoàng Nhi nghe, lại nhếch miệng mỉm cười. Nàng đối với tu vi cũng không phải là không quan tâm, nhưng mà, nàng không có quan tâm như trong tưởng tượng của người khác.
Già Diệp Thần Tôn thấy Hoàng Nhi không có cuồng hỉ, chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm vui mừng.
- Rất tốt, không kiêu không nóng nảy, cảm xúc ổn định, đây chính là tính tình mà người tu luyện nên có. Hoàng Nhi, lão phu rất coi trọng ngươi.
- Cảm ơn ông ngoại.
Hiện tại Hoàng Nhi gặp được cha mẹ, liền không cự tuyệt gọi một tiếng ông ngoại này rồi.
Chỉ là nghĩ tới ngoại công một hơi tàn sát nhiều người Yến gia như vậy, trong nội tâm Hoàng Nhi, đối với ông ngoại còn rất khó thoáng cái thân cận.
Đây không phải mâu thuẫn, cũng không phải sợ hãi, lại càng không phải cừu thị, mà là cần một quá trình thân cận.
Già Diệp Thần Tôn thấy Hoàng Nhi thủy chung không mặn không nhạt, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, tuy không phải tràn ngập nhu tình mật ý, nhưng rất rõ ràng là loại vô cùng thân mật.
Loại cảm giác này, để cho Già Diệp Thần Tôn cảm thấy có chút chua xót, tôn nữ của mình, vốn nên cùng mình thân mật mới đúng.
Tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người a.
Già Diệp Thần Tôn than nhẹ một tiếng, lại nhìn Giang Trần:
- Ta nhìn ra được, Hoàng Nhi rất hợp ý ngươi, chung tình với ngươi. Bổn tọa cũng nghe ngóng qua, ngươi đối với Hoàng Nhi cũng rất tốt. Loại Thượng Cổ kỳ chú như Bách Thế Đồng Tâm Chú, ngươi cũng có biện pháp cởi bỏ, đủ thấy không phải vật trong ao.
Giang Trần cũng cười nhạt một tiếng, hắn không thể đạm mạc như Hoàng Nhi, mỉm cười nói:
- Bách Thế Đồng Tâm Chú, chỉ là cơ duyên xảo hợp. Hoàng Nhi và ta, chính là sau cùng sinh cùng tử, mới yêu nhau hiểu nhau, ta tin tưởng, ông trời cũng sẽ chúc phúc chúng ta.
- Ông trời...
Già Diệp Thần Tôn cười ha ha.
- Thiên Uy khó dò, ngay cả Thần linh chúng ta, cũng khó nói sự tình của Thiên, sự tình ông trời này, chỉ có lão thiên mới biết.
Giang Trần mỉm cười, nghĩ thầm ngươi không biết, nhưng ta lại biết không ít. Hắn kiếp trước là Thiên Đế chi tử, phụ thân Thiên Đế chưởng quản một phương Đại Thế Giới, cái kia chính là Thiên.
Cho nên, về ông trời, hắn là có quyền lên tiếng. Đương nhiên, những lời này, hắn cũng không dám nói ra.
Già Diệp Thần Tôn như có thâm ý liếc nhìn Giang Trần:
- Ta nghe Phong Nhất nói, ngươi tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn không phải chuyện đùa, có thể làm cho Phong Nhất cũng ăn thiệt thòi không nhỏ. Thiếu niên thiên tài, xác thực khó được. Chỉ là, vẫn không thể táo bạo. Lão phu năm đó, một thân thiên phú, có lẽ không cao như ngươi bây giờ, nhưng cũng không xê xích gì nhiều. Nhưng lại tao ngộ trời ghét, vận mệnh làm nhiều điều sai trái... Những năm này, ta thê ly tử tán, ở trong Vô Tận Lao Ngục không có thiên lý. Dù tu thành Thần đạo, thì tính sao? Người yêu của ta, cuối cùng là không về được. Nữ nhi của ta, cuối cùng bị khổ sở. Ngay cả ngoại tôn nữ, hiện tại cũng lạ lẫm bất hòa. Ngươi nói, An mỗ đời này, rốt cuộc là thành công? Hay là thất bại?
Ngữ khí của Già Diệp Thần Tôn phi thường phức tạp. Giang Trần có thể nghe ra được, ngữ khí thất lạc đìu hiu kia, cũng không phải làm ra vẻ, mà là phát ra từ đáy lòng.