Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

́t uy.

Nếu như thực sự như vậy thì nữ hài tử này quả thực đáng sợ.

Trong lúc mọi người đều đang hoài nghi, tay phải Hoàng Nhi nhẹ nhàng nhấc lên, một đạo quang mang màu xanh từ trong tay áo nàng bắn ra.

Qunag mang màu xanh này được bàn tay Hoàng Nhi nắm lại, đây không ngờ lại là một cây trường tiên.

Cây trường tiên này thoạt nhìn giống như cây trúc thon dài, chỉ là bên trên nó không có bất kỳ một chiếc lá nào.

- Đó là cái gì?

Nhìn thấy trường tiên trong tay Hoàng Nhi, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Thoạt nhìn trường tiên này giống như là một cái cần câu cá vậy.

Ngay cả Giang Trần, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy Hoàng Nhi dùng vũ khí. GIờ phút này nhìn thấy trong tay nàng có trường tiên giống như một cây trúc, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.

Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng, trường thương hung hăng dậm xuống mặt đất, sau đó mũi thương chỉ về phía Hoàng Nhi phía xa:

- Hừ, chẳng lẽ Hoàng Nhi tiểu tỷ muốn dùng một gốc trúc, đối phó với Tu La thần thương của ta?

- Đối phó với ngươi, một gốc trúc là đủ rồi.

Hoàng Nhi lạnh nhạt nói.

- Thật cuồng, vậy tiếp một thương của ta.

Lý Kiến Thành không kiềm chế được lửa giận, hai chân khẽ dậm, rời khỏi mặt đất.

Trường thương điểm một cái, một đạo thương ảnh giống như cự long trực tiếp bắn về phía Hoàng Nhi.

Một thương này nhìn như không có quá nhiều lực lượng, thế nhưng lại vô cùng bá dạo.

Đường võ đạo của Lý Kiến Thành gần đây đều vô cùng suôn sẻ, nổi danh về khí phách. Khi hắn đối địch bình thường đều dùng thủ đoạn công kích khí phách mười phần, luôn đánh cho đối phương khuất phục, nhận thua thì mới thôi.

Trường thương xé rách hư không tạo thành một đám mây hồng, không ngừng xoay tròn chung quanh mũi thương, tạo thành lực cắn nuốt đáng sợ, không ngừng khiến cho hư không bốn phía vặn vẹo, lĩnh vực phong tỏa càng lúc càng lớn. Trong chớp mắt đã bao phủ lôi đài vào bên trong, mũi thương trực tiếp đâm tới mặt Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi đứng yên tại chỗ, không ngờ lại không có ý định tránh đi. Nàng giống như lão tăng nhập định. Lúc này trường tiên trong tay phải nàng nhẹ nhàng rung động. Trước mặt nàng, một đạo gợn sóng màu xanh tức thì tạo thành một vòng xoáy.

Vòng xoáy này giống như một tấm chắn vô hình, trực tiếp ngăn cản Tu La thần thương của Lý Kiến Thành đang đâm tới. Một thương cường thế này lập tức đâm vào trong không khí, giống như đâm vào trong một phiến hư không, không có mục tiêu, khiến cho một thân khí lực của Lý Kiến Thành hoàn toàn không có chỗ phát tiết.

- Ồ?

Lý Kiến Thành chấn động, tại sao lại có thể như vậy? Đối phương chỉ cuốn một cái, không ngờ lại có thể lấy nhàn thắng cực, hoàn toàn tiêu trừ thương thế của hắn?

Chuyệ nnày khiến cho trong lòng Lý Kiến Thành bồn chồn, hắn biết rõ nữ nhân trước mặt này khó đối phó. Thế nhưng khó đối phó tới mức như vậy, khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi được.

Chiêu thức này của Hoàng Nhi kỳ thực là thủ đoạn không gian vô cùng cao minh. Đem hư không trong phạm vi công kích của Lý Kiến Thành đảo loạn, làm cho công kích của Lý Kiến Thành cũng mất đi mục tiêu. Do đó thế công thác loạn, không có cách nào tạo thành uy hiếp với nàng.

Nói trắng ra, loại biện pháp chiến đấu này Lý Kiến Thành căn bản chưa từng gặp qua, cho nên trong lúc nhất thời không kịp trở tay.

Nếu như tinh thông thần thông không gian, cho dù là cường giả biết một ít thần thông không gian, lần đầu tiên thất thủ, đại khái cũng suy đoán ra được một chút.

Chỉ là thi đấu trên lôi đài, căn bản không có thời gian để cho Lý Kiến Thành suy nghĩ quá nhiều.

Cảm giác kinh ngạc vừa mới chợt lóe lên trong đầu hắn, trường tiên của Hoàng Nhi đột nhiên lại lay động. Chỉ trong nháy mắt, không ngờ lại có vô số hư ảnh trường tiên giống như đột nhiên xuất hiện từ trong trống rỗng vậy.

Sau một khắc, vô số hư ảnh trường tiên không ngờ lại bao phủ toàn bộ hư không.

- Tại sao có thể như vậy? Lý Kiến Thành chấn động, vô ý thức vận dụng Tu La thần thương, chọc trái chọc phải ngăn cản hư ảnh trường tiên trùng trùng điệp điệp này.

Phanh.

Trường thương Lý Kiến Thành đột nhiên bị ngừng lại, một đạo hư ảnh màu xanh thoáng cái quấn lấy trường thương của Lý Kiến Thành, sau một khắc, trường tiên màu xanh lá kia đã tập trung vào phía trên trường thương hắn.

Trong lúc Lý Kiến Thành ngây người, trường tiên kia đang không ngừng xoáy trường thương hắn, đáng sợ nhất là trường tiên kia giống như dài ngàn vạn, không ngờ lại kéo dài bốn phía, bắt đầu cuốn quanh thân thể hắn.

- Đây là cái gì?

Lý Kiến Thành thấy một màn như vậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.

Hắn buông nhẹ tay ra, buông Tu La trường thương khỏi tay. Tay chộp một cái, lại móc ra một đạo phù lật, ném về phía hư không, muốn dùng đạo phù lật này phá vỡ sự trói buộc của trường tiên.

Chỉ là không đợi cho hắn kịp thúc dục phù lật, dưới mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một đạo trường tiên, trực tiếp cuốn lấy tấm phù lật kia, thuận thế bay về phía hai tay hắn.

- Không.

Lý Kiến Thành khàn khàn nói, lực lượng toàn thân muốn bạo phát ra, muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của trường tiên.

Thế nhưng mà khi trường tiên bao phủ người hắn, toàn thân Lý Kiến Thành không ngờ lại giống như bị điện giật, trong nháy mắt này hắn thậm chí toàn thân run lên, có cảm giác như không thể động đậy.

Tuy rằng cảm giác này chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng trong nháy mắt này đã đủ phân ra thắng bại.

Đợi khi cảm giác run run biến mất trên người hắn, trường tiên đã cuốn chặt toàn bộ thân thể hắn, buộc hắn thành một cái bánh chưng.

Thủ quyết Hoàng Nhi biến đổi, trường tiên kia giống như có linh lực, lại đem Lý Kiến Thành cuốn lên trên không trung.

Lý Kiến Thành từ khi tu luyện võ đạo, hắn đã gặp qua vô số đối thủ, thế nhưng chưa từng có ai khiến cho hắn cảm thấy bất lực, chật vật như hiện tại.

Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao một thanh trường tiên nhìn như một cây gậy trúc bình thường lại có thể phá vỡ Tu La thần thương của hắn, vậy mà có thể trói chặt, vây khốn hắn như vậy.

Đây rốt cuộc là trường tiên được chế tác từ thứ gì?

Trong lúc nhất thời, mặt mày Lý Kiến Thành xám như tro tàn, hắn phát hiện ra mình càng giãy dụa, trường tiên này trói càng nhanh. Trường tiên này giống như có linh tính vậy.

- Đi xuống đi.

Hoàng Nhi lạnh nhạt nói một tiếng, trường tiên kia mang theo Lý Kiến Thành bị trói, ném hắn xuống dưới lôi đài.

Thân thể Lý Kiến Thành chật vật từ trong trường tiên vùng vẫy ra, hung hăng đập vào mặt đất, bụi bặm bốc lên, mặt mũi, miệng đầy bụi đất, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Hiện trường lúc này tĩnh lặng.

Tại sao có thể như vậy?

Đây là sự thực sao?

Lý Kiến Thành không ai bì nổi, vậy mà nhẹ nhàng bị đánh bại như vậy. Người ta nói ba chiêu đánh bại hắn, thế nhưng mà tính ra dường như người ta mới ra hai chiêu thôi a.

Truyền nhân kiêu ngạo không ai bì nổi của Tu La đại đế, không ngờ ở trước mặt mỹ nhân như hoa như ngọc này, hai chiêu cũng không chống đỡ nổi? Chuyện này cũng không khỏi quá kinh người a.

Phải biết rằng, trước khi trận chiến này diễn ra, cơ hồ không có mấy người xem trọng Hoàng Nhi tiểu tỷ này. Coi như là người của Khổng Tước thánh sơn, trong lòng cũng cảm thấy ủ rũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK