Hắn cảm thấy, không phải mình thua trong tay Hoàng Nhi, mà là thua ở trong tay thanh trường tiên quỷ dị kia.
Lúc này Huy Đan Vương từ đầu không mở miệng bỗng nhiên nhíu mày nói:
- Thanh trường tiên này không phải phàm phẩm. Kiến Thành, ngươi thua ván này kỳ thực không oan.
Lý Kiến Thành nghe xong lời này, có chút không vui nói:
- Làm sao lại không oan? Nếu như động đao động thương thực sự, bổn thiếu chủ căn bản không e ngại nàng.
Lý Kiến Thành đối với thực lực của mình vẫn vô cùng tự tin.
- Đạo thật thương thật, ngươi cũng không bằng nàng.
Huy Đan Vương khi nói những lời này vô cùng trực tiếp:
- Ngươi có biết thanh trường tiên trong tay tiểu nữu kia là thứ gì không? Nếu có biết ngươi thua ở chỗ nào không?
- Huy Đan Vương, rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Tay ngươi hướng về bên nào vậy?
Lý Kiến Thành rất là không phục.
- Hừ, nếu như tay ta hướng về phía khác, vậy mười ba ván này còn có chuyện của ngươi nữa không? Đã sớm thua sạch sẽ rồi.
Huy Đan Vương có chút không vui nói, hắn nói sự thực, luận cống hiến mười ba ván này, Tu La đại đế và Lý Kiến Thành kỳ thực không có bao nhiêu cống hiến.
Nhất là Tu La đại đế, mãi cho tới bây giờ một ván thắng hắn cũng không lấy được. Đây đối với một đại đế muốn cướp đoạt quyền hanhf mà nói, là sỉ nhục lớn lao.
- Huy Đan Vương, thanh trường tiên kia có lai lịch gì?
Tu La đại đế cũng ngạc nhiên, hắn không thể tưởng tượng được Huy Đan Vương này lại biết lai lịch vật kia.
Huy Đan Vương chậm rãi gật đầu nói:
- Ta từng xem qua điển tịch thượng cổ, biết rõ thời kỳ thượng cổ có một cây trúc thần kỳ, gọi là cương nhu bích trúc, cũng có tên khác gọi là cương nhu điện trúc.
Trúc này có thể cứng, có thể mềm, có thể duỗi, có thể co lại. Có thể dài, có thể ngắn. Một khi đánh trúng người ta, sẽ khiến cho người ta giống như bị chạm phải điện, mất đi sức kháng cự.
- Cái gì? Thần vật thượng cổ sao?
Vẻ mặt Tu La đại đế thoáng cái trở nên khó nhìn.
- Vậy nha đầu kia có lai lịch gì, trong tay lại có thần vật thượng cổ như vậy?
- Lai lịch của tiểu nữu này chỉ sợ không đơn giản. Bên Khổng Tước thánh sơn quả thực ngọa hổ tàng long a.
Huy Đan Vương cảm thán nói.
Huy Đan Vương tự nhiên không biết mọi chuyện, cơ hồ tất cả tin tức của hắn đều tới từ Đan Cực đại đế kia. Đan Cực đại đế vốn là người liên hệ với Tu La đại đế.
Nhưng nhìn thấy Tu La đại đế liên tiếp thua, căn bản không phải là một người hợp tác đáng tin. Đan Cực đại đế ngoài thất vọng với Tu La đại đế ra còn truyền âm với bộ hạ mình.
Huy Đan Vương cũng tốt, Sách Đan Vương cũng tốt, đều là quân cờ mà hắn sắp xếp, đều là một tay hắn cất nhắc, một tay bồi dưỡng.
Không đơn thuần là giúp Tu La đại đế đoạt quyền, còn có ý định đem hai người này bồi dưỡng thành hai cái đinh sắc bén, cắm vào trong Lưu Ly vương thành.
Dã tâm của Đan Cực đại đế bừng bừng, cuối cùng mục tiêu của hắn vẫn là thông qua người một nhà thẩm thấu, chậm rãi đem quyền khống chế Lưu Ly vương thành vào trong tay hắn.
- Thần vật thượng cổ, đáng sợ như vậy sao?
Thương Hải đại đế có chút khó hiểu.
- Tuy rằng căn cơ của chúng ta bình thường, nhưng mà thần vật thượng cổ cũng không phải chưa từng gặp. Trận chiến vừa rồi...
- Quả thực là Thần vật thượng cổ - Cương Nhu bích trúc. Không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lý Kiến Thành bị đánh bại. Nguyên nhân chủ yếu là Lý Kiến Thành không có nhìn thấu sự ảo diệu trong võ đạo của người ta.
- Ồ?
Đám người Tu La đại đế đều có chút kinh ngạc. Huy Đan Vương này không ngờ lại có kiến thức bất phàm như vậy. Theo lời hắn nois, dường như hắn biết rõ sự ảo diệu võ đạo của tiểu nữu này a.
- Huy Đan Vương, ngươi không cần phải ấp a ấp úng, chúng ta xin rửa tai lắng nghe.
Huy Đan Vương gật đầu:
- Nói cho cùng, vẫn là thần thông không gian. Nữ tử kia dùng thần thông không gian thác loạn cực kỳ cao minh. Lý Kiến Thành nhìn thấy thanh trường tiên đột nhiên hiện lên trước mặt hắn một cách khó hiểu, thế nhưng lại không biết, đây căn bản chính là không gian thác loạn của người ta. Làm cho không gian thuấn di, di động, tạo thành phương pháp công kích quỷ dị như vậy.
- Cái gì? Không gian thác loạn? Không gian thuấn di, di động?
- Không sai, loại phương pháp không gian thác loạn này, khiến cho ngươi cản bản không nhìn ra được quỹ tích công kích của đối phương, tự nhiên cũng không có cách nào dự đoán ra được. Thậm chí ngay cả tâm tư đề phòng cũng không có.
Huy Đan Vương giải thích vô cùng rõ ràng.
Lý Kiến Thành nghe vậy trợn mắt há hốc mồm:
- Thần thông không gian này ta cũng biết một ít. Nhưng mà ta hoàn toàn không cảm nhận được không gian thác loạn chứ đừng nói là không gian thuấn di, di động.
- Ha ha, điều này chỉ có thể nói rõ, thần thông không gian mà ngươi hiểu được chỉ mới là da lông. Cho nên căn bản ngươi không lý giải được thần thông không gian của đối phương.
Huy Đan Vương thản nhiên nói.
Lý Kiến Thành há hốc mồm, lại phát hiện ra mình không phản bác được.
Nếu nói thần thông không gian, Tu La đạo tràng cũng không phải hoàn toàn không có. Nhưng mà quả thực quá thấp, cơ hồ có thể nói là yếu kém.
Tu La đại đế là người mạnh mẽ như vậy giờ phút này cũng có cảm giác không phản bác được.
Thần thông không gian, Tu La đại đế hắn cũng không am hiểu a. Nhưng mà theo hắn thấy, thần thông không gian cũng không phải là hoàn mỹ.
Với tư cách là cường giả, ngươi hoàn toàn có thể thông qua trực giác cường đại của cường giả, cảm nhận quỹ tích biến hóa của không gian, sau đó sắp xếp kế hoạch công thủ của mình.
Nói cho cùng vẫn là Lý Kiến Thành học nghệ không tinh, tài nghệ không bằng người ta.
Nếu như tu vi của Lý Kiến Thành cao hơn đối phương, thần thức mạnh hơn đối phương, đối phương thi triển thần thông, cho dù hắn nhìn không hiểu, cũng có thể thông qua bản năng cường giả mà tránh né.
- Kiến Thành, lời của Huy Đan Vương con phải nhớ cho kỹ. Ăn một vố đau, nên khôn ngoan nhìn xa trông rộng hơn. Nếu như ngay từ đầu con dứt khoát ra tay, dùng tâm tính của nữ nhân này, có lẽ ngay cả cơ hội xuất thủ liên tục nàng cũng không có. Nói cho cùng, vấn đề vẫn là ở chính con.
Tu La đại đế không muốn Lý Kiến Thành dây dưa vấn đề này nữa.
Thua thì đã thua rồi, dù không thích thế nào cũng phải đối mặt với sự thật.
Chỉ là Lý Kiến Thành thua ván này, cục diện vốn có lợi đối với bọn họ cuối cùng lại triệt để biến mất, thậm chí còn đẩy bọn họ sát tới mép vực thảm.
Nếu Tu La đại đế hắn không thắng, vậy mười ba ván này, Tu La đạo tràng bọn họ sẽ thua.
Thế cục chuyển biến đột ngột như vậy làm cho trong đầu Tu La đại đế cảm thấy phiền muộn muốn chết.
Thế cục vốn tốt như vậy, vậy mà thoáng cái lại rơi xuống tình ảnh bi đát như thế.
Trước đó là bốn thắng, ba hòa, bốn thua, không thể tưởng tượng được hiện tại lại biến thành bốn thắng, ba hòa, năm thua.
Loại chênh lệch tâm lý này thực sự quá lớn.
Chênh lệch tâ lý quả thực rất lớn. Người có tâm vững như bàn thạch như Tu La đại đế lúc này cũng khó mà chấp nhận nổi.