Vô số tên nỏ như châu chấu, không ngừng đâm vào chung quanh Giang Trần, nhưng căn bản không cách nào tiếp xúc đến pháp thân của Giang Trần. Cách Giang Trần vài thước, đã bị cương khí của Thần Ma Kim Thân chấn khai rồi.
Bất quá, hành vi của những Lam Ưng vệ kia, lại chọc giận Chu Tước Thần Cầm cùng Long Tiểu Huyền đang âm thầm quan sát.
Bọn hắn còn không ra tay, những con sâu cái kiến Lam Ưng vệ kia, vậy mà xuất thủ trước rồi. Đây quả thực là một loại khiêu khích đối với bọn họ.
Long Tiểu Huyền gầm nhẹ một tiếng, thậm chí ngay cả pháp thân cũng không có hiện ra, hư không lập tức xuất hiện vô số sương mù màu đen, bắt đầu xoay tròn.
Đây chính là thần thông của Long Tiểu Huyền, Hắc Ám lao lung.
Hắc Ám lao lung này vừa khởi động, lập tức cuốn vô số Lam Ưng Vệ vào trong đó, vây bọn chúng ở trong lồng giam.
Chỉ một thoáng, trong hư không liền có tiếng gào khóc thảm thiết.
Một màn này, làm cho Yến thống lĩnh triệt để trợn tròn mắt. Đối phương rõ ràng còn đang đối kháng với hắn, cùng hắn giằng co.
Như thế nào đột nhiên, những người khác của Lam Ưng vệ lại bị công kích? Nhìn về phía trên, đạo lữ của người trẻ tuổi kia, cũng không có động thủ a.
Chẳng lẽ nói, người trẻ tuổi kia còn có đồng bạn?
Nghĩ tới đây, trong lòng Yến thống lĩnh căng thẳng, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa có, rốt cục chạy lên não. Lúc trước sở dĩ hắn không có bất kỳ sợ hãi, đó là bởi vì, hắn cảm giác dù mình đánh không thắng, không cách nào cầm xuống người trẻ tuổi kia, cũng tuyệt đối không có nguy hiểm gì.
Dù sao mình là Thiên Vị cửu trọng, đối phương muốn uy hiếp được tánh mạng của mình, kia cơ hồ là không có bất kỳ khả năng.
Thế nhưng mà, hiện tại xem ra, tựa hồ mình vẫn quá lạc quan rồi. Tựa hồ mình dự đoán địch nhân, vẫn không đủ toàn diện.
Bên tai đều là tiếng gào khóc thảm thiết của Lam Ưng vệ, tinh anh Lam Ưng vệ mà hắn mang đến, bị vô số sương mù màu đen bao phủ, hoàn toàn nhìn không tới bóng người, chỉ có vô số Hắc Vân không ngừng cuốn động.
- Không tốt!
Nội tâm Yến thống lĩnh run lên, biết rõ hôm nay là triệt để bại. Nếu không lui, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không có cơ hội chạy trối chết.
Nhất niệm đến đây, song đao của Yến thống lĩnh bay cuộn, xoáy lên hai lưỡi đao sương tuyết như thác nước, cuốn tới Giang Trần. Mà cùng lúc đó, pháp thân của hắn nhoáng một cái, bỏ chạy về phía sau.
Giang Trần lạnh lùng cười cười, hư không ném đi, một cái chuông lớn phát ra thanh âm ông ông ông, xuất hiện ở trên hư không.
Cái chuông này vừa xuất hiện, lập tức có thanh âm trang nghiêm như Phạn xướng, trên vách chuông, các loại đồ án kỳ kỳ quái quái, cũng lập tức tươi sáng rõ nét, quang mang màu vàng, phảng phất tỉnh lại các loại bí mật của nó, rất nhiều thần thông che dấu, cũng bị tỉnh lại.
Chuông lớn bắn xuống vô số tia khí lành, gắt gao bao lại Yến thống lĩnh.
Yến thống lĩnh bị khí lành bao phủ, hành động lập tức chậm chạp. Lần này, Yến thống lĩnh quả nhiên là cả kinh đến đổ mồ hôi lạnh.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, lực khống chế của chuông lớn lại đáng sợ như vậy, ngay cả Thiên Vị cửu trọng như hắn, cũng có loại cảm giác vô lực thoát khỏi.
Trước khi Giang Trần động thủ, đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để cho Yến thống lĩnh ly khai.
Giờ phút này, Yến thống lĩnh mất đi ý chí chiến đấu, muốn bứt ra ly khai, Giang Trần tự nhiên không cho phép. Khẩu Kim Chung kia, là Giang Trần đoạt từ tay Kim Chung lão tổ.
Theo Giang Trần không ngừng luyện hóa, hắn phát hiện, khẩu Kim Chung này cũng không đơn giản, so với hắn dự đoán, còn phức tạp hơn nhiều.
Hiện tại, Giang Trần cơ hồ có thể xác định, khẩu Kim Chung này tuyệt đối là Thần Khí, về phần là cấp bậc Thần Khí gì, hiện tại Giang Trần còn không cách nào phán đoán.
Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, là năm đó khẩu Kim Chung này ở trong tay Kim Chung lão tổ, chính là Minh Châu bị long đong, phung phí của trời, căn bản không có phát huy ra bao nhiêu uy lực.
Mà bây giờ ở trong tay Giang Trần, uy lực đang từng bước hiện ra. Nhưng mà Giang Trần rất rõ ràng, khẩu Kim Chung này, còn có tiềm lực rất lớn có thể đào.
Nhất là những đồ án trên vách Kim Chung, có manh mối Viễn Cổ, những manh mối này, nếu như có thể đào móc ra, tuyệt đối sẽ làm cho uy lực của Kim Chung nâng cao một bước.
Yến thống lĩnh ở dưới Thần Khí áp chế, càng thêm suy yếu, khí lực giãy dụa, cũng càng ngày càng yếu. Nửa khắc đồng hồ sau, Yến thống lĩnh tựa như bùn nhão, co quắp ngã xuống đất.
Giang Trần không chút khách khí, trực tiếp bắt giam Yến thống lĩnh.
Mà sương mù màu đen, cũng chậm rãi biến mất. Chờ sương mù hoàn toàn tan hết, những Lam Ưng vệ kia, lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, một cái cũng không thừa.
Lam Ưng vệ trước kia còn hung hăng càn quấy, giờ phút này thật giống như hư không tiêu thất.
Nếu như không phải trên mặt đất còn nằm mấy cỗ thi thể, còn có mấy chục pho tượng, mọi người sẽ hoài nghi, Lam Ưng Vệ đã tới sao?
Lúc này, đám tán tu ở hiện trường, phát ra một hồi hoan hô. Mọi người nhao nhao vỗ tay, hướng Giang Trần gửi lời chào, nói lời cảm tạ tự đáy lòng.
Giang Trần cũng dở khóc dở cười, hắn ra tay cùng những tán tu này không có nửa phần quan hệ. Thế nhưng mà, những người kia lại cảm ơn hắn.
Giang Trần liếc mắt ra ý với Hoàng Nhi, truyền âm nói:
- Chúng ta đi vào nói.
Đang chuẩn bị trở về phòng, lão bản khách sạn bỗng nhiên mang theo một đám tiểu nhị, bước nhanh đi ra, bịch thoáng một phát, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Giang Trần.
- Các hạ, cầu ngài xin thương xót. Tiểu điếm còn muốn buôn bán, không dám dung đại nhân vật như ngài. Ngài giết nhiều Lam Ưng vệ như vậy, lại khiến tiểu điếm liên lụy thảm rồi. Xin các hạ nhanh ly khai, chúng ta không đắc tội nổi ngài, cũng không đắc tội nổi Lam Ưng vệ.
Giang Trần lại không nghĩ rằng, mình sẽ trở thành phiền toái trong mắt khách sạn.
Khí cực mà cười:
- Các ngươi nói như vậy, ngược lại như là ta gây chuyện thị phi. Đây hết thảy, chẳng lẽ không phải Lam Ưng vệ gây ra sao?
Lão bản khách sạn chỉ lo dập đầu cầu xin tha thứ:
- Lam Ưng vệ chấp pháp, chúng ta không dám nói là không phải.
Trong lòng Giang Trần tức giận, tuy không muốn cùng một tiểu lão bản quanh co, nhưng cũng không thể vì lão bản nói mấy câu, liền nói đi là đi.
Tiền ở trọ đã giao, Giang Trần tự nhiên không có khả năng không có nguyên tắc như vậy.
Về phần Lam Ưng vệ, Giang Trần không tin Kỳ Tích Chi Thành còn có bao nhiêu. Bất quá, Yến thống lĩnh kia hiển nhiên là thủ lãnh lớn nhất của Lam Ưng vệ.
Yến thống lĩnh này ở trong tay mình, còn sợ Lam Ưng vệ gây thị phi?
- Hừ, nếu như hiện tại ta đi, các ngươi không sợ Lam Ưng vệ đem hỏa khí đổ xuống trên đầu khách sạn các ngươi sao? Ta lưu lại, oan có đầu, nợ có chủ, khách sạn các ngươi có người gánh trách nhiệm, còn muốn như thế nào nữa?
Giang Trần nói xong, thân hình nhoáng một cái, trực tiếp xẹt qua lão bản cùng đám tiểu nhị, thân ảnh như Quỷ Mị, biến mất ngay tại chỗ.
Chưởng quỹ kia mặt xám như tro, đang muốn mở miệng, nhưng đám tán tu đã nhao nhao quát lớn.
- Ngươi cái lão bản này, hẳn là có cấu kết với Lam Ưng vệ a?
- Đúng đấy, chúng ta ở khách sạn của ngươi, an toàn cũng không có bảo đảm, ngươi còn không biết xấu hổ đuổi khách?
- Cái hắc điếm này, chọc giận vị thiếu gia kia, coi chừng người ta dùng một mồi lửa đốt hắc điếm này đi.