Hàn Sảng thản nhiên nói.
- Được, trước giờ xuất phát ta nhất định sẽ đưa ngươi vào trong bí cảnh.
Giang Trần gật đầu.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Hàn Sảng vẫn còn có chút lo lắng.
- Chắc chắn mười phần. Ai cũng không ngăn cản được, kể cả Xích Thủy Thần vương.
Lời này của Giang Trần tràn ngập khí phách.
- Xích Thủy Thần vương cũng không ngăn cản nổi sao?
Hàn Sảng kinh ngạc nói.
- Đúng vậy.
Giang Trần khẳng định.
- Được rồi, cái cớ ta đã suy nghĩ qua. Ta nói ta tu luyện xảy ra chút sự cố, đã tiến vào trạng thái bế tử quan. Đội ngũ Sát Tinh tông sẽ do ngươi lĩnh đội.
Hàn Sảng có chút phức tạp, trong lời nói mơ hồ có cảm giác không nỡ trước sinh ly từ biệt.
Giang Trần không biết Thần vương sau lưng Hàn Sảng rốt cuộc cho Hàn Sảng bao nhiêu thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Nhưng mà tiến vào bên trong núi lửa, công kích một trong ngũ đại bổn nguyên, đây quả thực là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Để cho một nữ nhân đi làm loại chuyện này, trong lòng Giang Trần cũng không nỡ.
Nhưng mà cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như có thể, Giang Trần nguyện ý dùng bản thân mình đi thay nàng, nhưng mà hắn biết rõ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Nghĩ một lát, Giang Trần lấy ra một vật, dặn dò đối phương:
- Tông chủ, ly biệt sắp tới, ta không có thứ gì tốt tặng cho ngươi. Thứ này gọi là Trượng Thiên xích, là một món pháp bảo không gian. Một khi thúc dục có thể khiến cho ngươi bỏ qua quy tắc không gian, xuyên thẳng ra ngoài không gian. Ngươi tiến vào khu vực nguy hiểm, bảo vật này có lẽ cần dùng tới.
Hàn Sảng giật mình, nhìn qua Trượng Thiên Xích kia, cảm nhận khí tức trên Trượng Thiên xích, Hàn Sảng trong lúc nhất thời hết sức kinh ngạc, lúng túng nói:
- Bảo vật này hẳn là pháp bảo cấp bậc Thần vương a?
Pháp bảo này cấp bậc gì, Giang Trần cũng không có cân nhắc qua. Dù sao bảo vật phụ thân cho hắn tuyệt đối sẽ không bình thường.
- Ta chưa từng để ý qua nó là cấp bậc gì. Nhưng mà đối với ngươi mà nói tuyệt đối có tác dụng.
- Được.
Hàn Sảng rất là thống khoái nói.
- Ta đây sẽ nhận. Tiểu Chân trưởng lão, trước khi xuất phát chúng ta lại tụ tập một lần.
...
Giang Hoàn than nhẹ một tiếng, từ trong góc đi ra, tự nói:
- Hay cho một màn sinh ly từ biệt a. Nói thật, từ lần đầu tiên gặp Hàn tông chủ, ta cho rằng nàng chính là dâm phụ rắt rết. Hiện tại xem ra, lão hổn đản ta đã triệt để hiểu lầm. Hàn tông chủ là nữ anh hùng, hiệp cốt nhu tình, cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ a. Thiếu chủ à, nếu như người không có hôn phối, ta tuyệt đối sẽ đề nghị thiếu chủ thu nàng a.
- Thu cái đầu ngươi.
Giang Trần tức giận nói.
- Ha ha, thiếu chủ, người đừng có vội phủ nhận. Ta đã nhìn ra, người đối với Hàn tông chủ tuy rằng không mặn không nhạt, kỳ thực ở sâu trong lòng vẫn bội phục nàng ta, vẫn quan tâm. Bằng không sao người lại đem Trượng Thiên xích của bệ hạ cho người đưa cho nàng ta đây?
- Nàng ta vì cứu phụ thân, ta đem bảo vật phụ thân cho nàng, trong tối tăm đều có nhân quả a.
Giang Hoàn thở dài:
- Được rồi, dù sao người vẫn gò ép như vậy, khó có thể nói thông được. Dù sao ta vẫn nói câu nói kia, Hàn tông chủ là cô nương tốt. Nói không chừng cách nhìn của bệ hạ cũng sẽ cảm thấy đây là một đứa con dâu tốt a.
Giang Trần im lặng, lắc đầu, khoát tay.
- Được rồi, không nói nữa.
Giang Hoàn cười cười:
- Thiếu chủ hoàn thành dung hợp huyết mạch, cách cảnh giới Thần vương chỉ một bước ngắn đúng không?
- Đúng vậy, một bước này ta tùy thời có thể vượt qua.
Giang Trần tự tin nói.
- Đừng vội vượt qua, đợi tới lúc đại hội chư hầu Thần vương mới bước ra một bước này. Bằng không thì tín vật tạo hóa bạo lộ, kế hoạch của chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không.
- Được, ta biết rồi.
Giang Trần gật đầu.
Trong mắt Giang Hoàn tràn ngập vẻ chờ mong.
- Hơn mười vạn năm rốt cuộc cũng đợi được tới ngày hôm nay a. Bệ hạ, người đợi lâu như vậy, hơn mười vạn năm cô độc, người có khỏe không?
Hai mắt Giang Trần đỏ lên, ngẫm lại phụ thân Thiên đế bị phong ấn hơn mười vạn năm trong Vạn Thế thần ngục, nhất định đã chịu đựng vô số thống khổ khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà tất cả những thứ này sắp qua đi.
Cơ hội chuyển mình đã tới.
Thời gian hai ba ngày nhanh chóng trôi qua. Sát Tinh tông cũng nhận được thông báo, sáng sớm ngày mai tập hợp tại Thần Vương phủ, đại quân tập kết, đi Thái Uyên đại thế giới bái kiến Thiên Đế, tham gia đại hội chư hầu Thần vương.
Đêm đó, cảnh ban đêm hết sức xinh đẹp, ánh trăng nhàn nhạt dường như đang phiền muộn, cảm thán biệt ly.
- Tiểu Chân trưởng lão, đi thôi.
Dáng người hiên ngang của Hàn Sảng xuất hiện trước mắt Giang Trần.
- Luyện hóa Trượng Thiên Xích rồi chứ?
Giang Trần hỏi.
- Đã nắm giữ.
- Tốt. Bây giờ chúng ta xuất phát, tông chủ, đắc tội.
Nói xong Giang Trần ôm lấy Hàn Sảng, hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp biến mất tại chỗ.
Một lát sau Giang Trần liền tới gần phụ cận cấm địa Xích Thủy thiên trì, rõ ràng bốn phía đều có phòng ngự, nhưng mà Giang Trần lại giống như đi vào chỗ không người vậy.
Một lát sau, Giang Trần không ngừng lẻn vào bên trong cấm địa Xích Thủy thiên trì.
Trên đường đi vô cùng thông thuận, thậm chí còn không gặp phải bất kỳ phiền phức gì.
Hàn Sảng được Giang Trần bảo hộ, cả thân thể giống như mềm đi, mềm nhũn, cảm nhận khí tức nam tử của Giang Trần, tâm hồn thiếu nữ của nàng chưa có khắc nào run rẩy như lúc này.
Đừng nhìn nàng hành vi phóng đãng, nhưng mà bị một nam nhân ôm chặt như vậy, đây là lần đầu tiên. Hơn nữa thân thể nàng cực kỳ mẫn cảm, giờ phút này rõ ràng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, thế nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được vẻ kiều diễm kia.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai Hàn Sảng truyền tới thanh âm của Giang Trần:
- Tông chủ, tới rồi. Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.
Đập vào mắt là một mảnh đỏ bừng. Sau đó Giang Trần thu pháp lực, sóng nhiệt khôn cùng nhào về phía trước, giống như muốn thôn phệ hai người vậy.
- Tông chủ, ở đây sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Sảng hiện lên vẻ kích động:
- Đúng, là ở đây, ở đây rồi. Từ nơi này đi vào là có thể nhanh chóng tới bản nguyên của Xích thủy hỏa sơn.
- Được.
Giang Trần gật đầu.
- Ngươi tại sao lại mang được ta tới đây?
Hàn Sảng lúc này vẫn còn có chút khó tin.
- Ha ha, ta nói rồi. Ta có biện pháp. Nhớ kỹ, lúc mấu chốt nhớ dùng Trượng Thiên xích.
- Tiểu Chân trưởng lão, bổn tông lần này đi vào nói không chừng là sinh ly từ biệt, chẳng lẽ một chút bí mật đó ngươi cũng sợ hãi bị ta tiết lộ hay sao?
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi yên tâm đi, có Trượng Thiên xích ngươi không chết được đâu.
- Trượng Thiên xích lợi hại như vậy sao? Ta không tin.
Hàn Sảng quệt miệng nói.
- Nếu như ngươi biết nó là bảo vật tự tay Thiên Đế khắc ra, như vậy ngươi sẽ không tin như thế nữa.
- Thiên Đế? Là Thiên đế nào?
Hàn Sảng rung động.
- Ngươi muốn cứu Thiên đế nào thì đó chính là Thiên đế đó. Được rồi, tông chủ, ngày hôm nay ta và ngươi đều có nhiệm vụ của mình. Nói không chừng qua ít ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau a.
Hàn Sảng khiếp sợ không thôi, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần hồi lâu, ánh mắt nàng dần dần chuyển thành nhu hòa, miệng giống như thì thào tự nói:
- Được rồi, ta biết rồi.
Thấy Giang Trần chuẩn bị xoay người rời khỏi, Hàn Sảng bỗng nhiên kêu lên:
- Chờ một chút.
- Cái gì vậy?
Giang Trần ngừng chân hỏi.
Hàn Sảng muốn nói lại thôi, cười khổ một tiếng nói:
- Không có gì. Ngươi nên cẩn thận, mặc kệ mục tiêu ngươi là gì, bổn tông sẽ chúc phúc cho ngươi, hy vọng ngươi thành công.