- Ngươi không có cảm giác đến, có một loại khí tức như có như không phiêu đãng trong không khí sao?
Đan Phi cẩn thận cảm giác chốc lát, mờ mịt lắc đầu:
- Không có cảm giác đến.
- Ngừng thở.
Giang Trần biến sắc, lập tức mở ra toàn bộ cửa sổ.
Lại kéo tay áo của Đan Phi một phát, trực tiếp kéo nàng ra ngoài cửa, đi thẳng tới ngoài viện.
Đan Phi bị cử động đột nhiên của hắn làm kinh sợ, bất quá lấy trí tuệ của nàng, biết lúc này nhất định có việc, nếu không dùng Giang Trần trấn định, tuyệt đối sẽ không cả kinh như thế.
- Bàn Thạch huynh, đến cùng làm sao vậy?
Đan Phi hỏi.
- Ngàn phòng vạn phòng, lại không đề phòng đến.
Nếu như không phải đeo mặt nạ, giờ phút này biểu lộ của Giang Trần nhất định rất khó coi.
Hắn một mực rất cẩn thận, lúc tiến vào phòng mình, cũng cẩn thận từng li từng tí. Mỗi một lần đều quan sát cẩn thận mới đi vào.
Sợ là sợ có người ám toán, thi triển các loại thủ đoạn ti tiện.
Thế nhưng mà, hắn phòng nhà mình, lại không có phòng chỗ ở của Tiểu Phi.
Từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí mới mẻ bên ngoài tiểu viện, thế nhưng mà Giang Trần như trước có thể cảm giác được, huyết dịch trong cơ thể mình, phảng phất đang lưu động nhanh hơn.
Toàn thân phảng phất có một đoàn Hỏa Diễm, đang chậm rãi thiêu đốt lên. Một loại cảm giác rất kỳ quái, như là vô số con côn trùng, ở trong người hắn bò qua bò lại.
- Trúng độc!
Ý niệm đầu tiên của Giang Trần, là trúng độc. Bất quá cẩn thận cảm thụ, lại không có phát hiện bất luận dấu hiệu trúng độc gì.
Nếu không trúng độc, vậy cảm giác cổ quái này, là từ đâu mà đến.
- Không tốt...
Đột nhiên Giang Trần cảm giác được một ít bộ vị đặc thù của thân thể, tựa hồ có chút không đúng. Thân thể nhảy gấp, chui vào gian phòng của mình.
Ngồi xếp bằng, vận Bàn Thạch Chi Tâm, ý định khắc chế loại xúc động đột nhiên xuất hiện này.
Thế nhưng mà, Bàn Thạch Chi Tâm chỉ có thể ngăn chận các loại khinh niệm trong đầu, nhưng không cách nào áp chế xúc động bản năng của thân thể.
Tuy Giang Trần ở phương diện nam nữ là tiểu bạch, nhưng giờ phút này cũng biết, mình trúng không phải độc gì, mà là xuân dược.
Cảm nhận được tốc độ chảy của huyết dịch trong cơ thể không ngừng nhanh hơn, toàn thân có một cảm giác xúc động cường đại, để cho cả người hắn như khí cầu bành trướng, không ngừng run rẩy.
- Đây là xuân dược gì? Thật không ngờ bá đạo?
Giang Trần giật mình, hắn đã dùng rất nhiều Linh Dược trừ hoả, lại không cách nào áp chế xúc động kia.
Thân thể như muốn bạo tạc, bụng dưới như có một đoàn Hỏa Diễm thiêu đốt, dương căn cứng rắn như sắt, phảng phất như một con Thái Cổ hung thú muốn tránh thoát phong ấn.
- Là ai, là ai! Âm hiểm như vậy, lại dùng xuân dược quỷ dị bực này đến hại ta?
Giang Trần phiền muộn, kiếp trước hắn dùng độc rất lão luyện, nhưng mà ở Âm Dương thái bổ, tuy có hiểu rõ, lại chưa bao giờ nghiên cứu qua.
Hết lần này tới lần khác, lúc này đây, lại gặp phải đạo này.
Két.. một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Đan Phi vội vội vàng vàng đi đến, nhưng trước mặt lại là một đôi ánh mắt như dã thú.
Thấy hai mắt Giang Trần đỏ bừng, như là người điên, Đan Phi lại càng hoảng sợ:
- Bàn Thạch huynh, ngươi làm sao vậy?
Giang Trần thấy nàng đến, đột nhiên giận dữ quát:
- Ngươi đến cùng là người nào?
- Ta...
Đan Phi phát mộng, không biết vì sao Giang Trần hỏi như vậy.
Mắt Giang Trần như phóng hỏa:
- Là ta quá ngây thơ rồi, vậy mà tín nhiệm ngươi. Không nghĩ tới, ngươi lại cùng những đệ tử tông môn kia, thông đồng một mạch, hùn vốn mưu hại ta!
Đầu Đan Phi oanh một tiếng, triệt để choáng váng. Ta... ta mưu hại ngươi? Cái này từ đâu nói đến?
Đan Phi ta, cho dù chết, cũng sẽ không hại ngươi a.
- Bàn Thạch huynh, ta... ta thề với trời, ta thật không có mưu hại ngươi. Đến cùng xảy ra chuyện gì, ánh mắt của ngươi thật đỏ.
Cũng may Giang Trần khoanh chân mà ngồi, bằng không thì chỗ yếu hại cao cao nhô lên, chỉ sợ sẽ làm Đan Phi biến sắc, tìm kẽ đất chui xuống.
- Ngươi không hại ta? Vậy vì sao ta trúng kỳ độc, ngươi lại bình yên vô sự? Độc nguyên là ở gian phòng của ngươi, ngươi dám nói, cùng ngươi không quan hệ?
Giang Trần thúc giục khí thế, chỉ cần đối phương hơi động, hoặc là trong lời nói có chút sai lầm, hắn tuyệt đối sẽ ra một kích toàn lực, đuổi giết đối phương.
- Độc nguyên ở phòng ta? Ta... giống như ta thật không có trúng độc. Thế nhưng mà, ta thật không có mưu hại ngươi, bây giờ ta đang ở đây, nếu như ta hại ngươi, ngươi một chưởng đánh chết ta đi.
Đan Phi cũng sắp khóc, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua Giang Trần như vậy.
Cho dù bình tĩnh như nàng, thoáng cái cũng bị dọa sợ, hoang mang lo sợ, thanh âm run rẩy, cơ hồ sắp chảy ra nước mắt.
- Không có khả năng!
Giang Trần lắc đầu.
- Lực phòng ngự của ta còn mạnh hơn ngươi, không có đạo lý ta trúng độc, ngươi lại một chút việc cũng không có.
Đan Phi cũng cảm thấy kỳ quái, nàng tin tưởng Giang Trần, tuyệt đối sẽ không nói hưu nói vượn. Độc nguyên, nhất định là ở trong phòng nàng.
Thế nhưng mà, đích đích xác xác, nàng không có trúng độc a.
- Bàn Thạch huynh, đến cùng là độc gì? Nếu không, ta đi thông tri giám khảo đại nhân? Độc này, phải chăng có thể giải?
Giang Trần gắt gao nhìn đối phương, tuy thấy đối phương thất kinh, nhưng lại không giống như giả. Trong nội tâm nhịn không được khẽ động, chẳng lẽ hắn thật sự không biết? Chuyện này, thật sự không quan hệ tới hắn?
Giang Trần nhìn người là rất cao minh, cũng nhìn ra được, Tiểu Phi này không phải làm bộ. Nếu như đối phương thông đồng với đệ tử tông môn, lúc này hẳn là núp trong bóng tối xem náo nhiệt, mà không phải đi tới mặc hắn xâm lược.
Thế nhưng mà, vì cái gì mình trúng độc, hắn lại không có chuyện gì?
Chẳng lẽ hắn trời sinh có thể kháng độc?
Không đúng!
Muốn nói kháng độc, thân thể của mình tuyệt đối có thể kháng độc. Thế nhưng mà dược vật kia, rõ ràng không phải độc, chỉ là xuân dược, nói độc cũng không phải.
Chính là bởi vì không phải độc, nên mới bất tri bất giác khiến người trúng phải.
Hơn nữa, đối phương thiết kế hiển nhiên rất chu đáo, không có động thủ đến chỗ Giang Trần hắn, mà là động thủ chỗ Tiểu Phi.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ đối phương kiêng kị hắn, không có nắm chắc ở trước mặt hắn động thủ, cho nên, thông qua Tiểu Phi ra tay, gián tiếp ra tay với hắn.
Bởi vậy, tâm lý phòng tuyến của hắn, không thể nghi ngờ sẽ sâu sắc yếu đi.
Không thể không nói, tính toán phi thường tinh chuẩn.
Lúc này Đan Phi cũng bất chấp tất cả, ân cần đi tới:
- Bàn Thạch huynh, có độc khẳng định có giải dược, ngươi nói cho ta biết, ta liền đi tìm.
Giang Trần khẽ vươn tay, ngăn hắn ở ngoại vi:
- Đừng tới đây!
Thân thể mềm mại của Đan Phi khẽ run lên, chứng kiến ánh mắt của Giang Trần giống như dã thú, biết rõ giờ phút này hắn khẳng định rất khó chịu, rất dày vò.
Đan Phi kinh ngạc đứng tại nguyên chỗ, lòng như đao cắt. Chỉ hận mình không thể dùng thân thay thế, thay Giang Trần chịu tra tấn.