Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.
Hoắc Thân Vương cười khổ nói:
- Cái quần đảo này, mấy ngàn năm trước, là không người hỏi thăm. Khi đó rơi vào trong tay Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Mới đầu, chúng ta chỉ muốn khai phát nó thành một hòn đảo như Đông Diên đảo. Chỉ tiếc, lúc ấy trình độ trận pháp của chúng ta không cao. Bởi vậy một mực không có thành công. Về sau phái người nhập trú hòn đảo này, trấn thủ bảo vệ, lại phát hiện hòn đảo này có khoáng sản Linh Thạch. Về sau mấy trăm năm, chúng ta một mực bảo thủ bí mật, không có tiết lộ ra ngoài. Nhưng mà, mạch khoáng Linh Thạch kia, muốn khai phát cũng không dễ dàng, chúng ta lại không thể khai phát công khai, cho nên một mực không có đại quy mô khai phát. Nhưng mười năm gần đây, không biết tại sao tin tức lại tiết lộ ra ngoài. Dẫn tới những thế lực chung quanh, đều nhìn chằm chằm. Hiện tại hoàng huynh của ta cũng lo lắng, vạn nhất đưa tới thế lực càng mạnh hơn nữa, nên làm thế nào cho phải?
- Chung quanh Hồi Xuân đảo vực, tựa hồ không có thế lực cường đại hơn các ngươi a?
Hoắc Thân Vương thở dài:
- Trước kia có thể nói như vậy, Hồi Xuân đảo vực chúng ta, coi như là ở vào khoảng Tam lưu cùng Nhị lưu, không sai biệt lắm là thuộc về trình độ Nhị lưu rồi. Nhưng mà cùng thế lực Nhị lưu đỉnh tiêm, chênh lệch vẫn tương đối lớn. Nhất là trải qua Đa Văn Thần Quốc huyên náo, thực lực giảm lớn, nguyên khí đại thương. Sau chuyện kia, lại lui về thế lực Tam lưu. Ngay cả loại mặt hàng như Tam Tài đảo vực, cũng có tư cách đối với chúng ta nhe răng trợn mắt.
Giang Trần mỉm cười, nói lên việc này, cùng hắn còn có chút quan hệ.
Bất quá sự kiện kia, là Hồi Xuân đảo vực tự mình tìm đường chết, hoặc là nói, bọn hắn đập mã thí tâng bốc không tốt, lại vỗ vào đùi ngựa rồi.
- Tam lưu cũng tốt, Nhị lưu cũng tốt, có thể sống sót, cuối cùng có ngày hết khổ. Chỉ sợ có chút thế lực, canh ba lên, canh bốn rơi, như phù dung sớm nở tối tàn, cái kia liền không có ý nghĩa.
Giang Trần cảm khái.
- Đúng, Thiếu chủ nói không sai. Có lẽ Hồi Xuân đảo vực chúng ta còn chưa tới thời điểm quật khởi, khi đó vẫn còn có chút nóng vội. Nếu như lại cho chúng ta mấy trăm năm, vững chắc ở hàng ngũ thế lực Nhị lưu, lại chậm rãi truy cầu tiến bộ, sẽ càng ổn thỏa hơn một chút.
Hoắc Thân Vương đã trải qua những sự tình kia, tâm tính cũng ổn trọng rất nhiều.
- Tốt rồi, chúng ta đi xuống xem một chút. Hiện tại quần đảo này vẫn còn trong tay các ngươi a?
Giang Trần lần nữa xác nhận hỏi một câu.
- Trước mắt vẫn còn.
Hoắc Thân Vương gật gật đầu.
Bỗng nhiên sắc mặt của Giang Trần hơi động, khóe miệng tràn ra một nụ cười quái dị:
- Lời có khả năng nói sớm, ta xem chưa hẳn a.
Thần sắc của Hoắc Thân Vương biến đổi, khó hiểu nhìn Giang Trần.
Giang Trần vung tay lên:
- Đi, đi qua xem.
Thần thông của Giang Trần, tự nhiên mạnh hơn Hoắc Thân Vương, Thiên Mục Thần Đồng của hắn, phóng nhãn nhìn lại, có thể trực tiếp chứng kiến bên ngoài vài trăm dặm.
Hắn chứng kiến bên ngoài quần đảo, vậy mà ngừng rất nhiều phi thuyền. Hơn nữa quy mô cùng trận thế của những phi thuyền kia, rõ ràng vượt lên Hồi Xuân đảo vực rất nhiều.
Nói cách khác, mặc dù là Hồi Xuân đảo vực, cũng không có khả năng có đội ngũ phi thuyền cấp bậc bực này.
Chờ khoảng cách không ngừng tới gần, Hoắc Thân Vương cũng nhìn tình huống, biểu lộ trên mặt trở nên phức tạp.
Tại sao có thể như vậy?
Sắc mặt của Hoắc Thân Vương thoáng cái trở nên âm trầm.
Nhưng Giang Trần lại nhàn nhạt hỏi:
- Quanh thân Hồi Xuân đảo vực các ngươi, còn có thế lực cường đại nào không? Nói thí dụ như, thế lực Nhị lưu tương đối mạnh?
Trong đầu Hoắc Thân Vương phi tốc tìm tòi, một lát sau, hắn đã điều tra ra một ít đáp án.
- Giang Trần Thiếu chủ, muốn nói vùng biển xung quanh chúng ta, trong 3 vạn dặm Hải Vực, thật không có thế lực cường đại hơn Hồi Xuân đảo vực. Ngoài năm vạn dặm, có một thế lực, ngoài bảy vạn dặm, cũng có một thế lực.
- Vậy ngươi nhìn xem những phi thuyền này, là thế lực của nhà ai?
Giang Trần nhàn nhạt hỏi.
Cái trán của Hoắc Thân Vương đổ mồ hôi lạnh, bây giờ hắn là triệt để phát mộng rồi. Như thế nào cũng không nghĩ tới, mới ngắn ngủn mấy ngày thời gian, đã xảy ra biến cố như thế?
Phi thuyền của người khác, cũng chạy đến trên địa bàn của bọn hắn? Đáng sợ nhất chính là, Hồi Xuân đảo vực bọn hắn lại hoàn toàn không biết gì cả!
Cái này là ẩn nấp cỡ nào, triệt để cỡ nào?
Hoắc Thân Vương cẩn thận nhìn thoáng một phát, nhưng lại lắc đầu:
- Những phi thuyền này trải qua gia công, đều ngụy trang thành màu đen, xem cũng không biết được gì.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Nói như vậy, người ta là giơ đuốc cầm gậy xông tới cửa rồi.
Hoắc Thân Vương hổ thẹn không thôi. Bọn hắn còn lời thề son sắt muốn phân một nửa khoáng sản Linh Thạch cho Giang Trần Thiếu chủ. Hiện tại xem ra, cái khoác lác này nói có chút sớm.
Mạch khoáng Linh Thạch không ở trong tay bọn hắn, còn lấy cái gì đi phân? Cái này để cho Hoắc Thân Vương đã phẫn nộ, vừa đau tâm, lại sợ hãi.
Hiện tại hắn phẫn nộ chính là nhóm người kia, thật không ngờ bá đạo, không chào hỏi liền xâm nhập quần đảo, rõ ràng không có để Hồi Xuân đảo vực vào mắt.
Mà sợ hãi chính là, bọn hắn đã đáp ứng Giang Trần, nếu như làm không được, sẽ để cho Giang Trần Thiếu chủ phẫn nộ a? Người ta là giúp Hồi Xuân đảo vực bọn hắn giải vây rồi.
Tam Tài đảo vực cũng hàng phục rồi, người cũng ít đi không ít.
Kết quả là, Hồi Xuân đảo vực bọn hắn lại không cách nào thực hiện hứa hẹn? Cái này nếu chọc giận Giang Trần Thiếu chủ, người ta diệt Hồi Xuân đảo vực bọn hắn, cũng nắm vững đạo lý.
Trong lúc nhất thời, bờ môi Hoắc Thân Vương run rẩy không ngừng, sắc mặt đại biến.
- Giang Trần Thiếu chủ, biến cố ở đây, Tiểu Vương hoàn toàn không biết, đoán chừng hoàng huynh của ta cũng mơ mơ màng màng. Xin Thiếu chủ cho chúng ta một chút thời gian, để hoàng thất điều viện binh. Nhất định phải cướp quần đảo này về!
Hoắc Thân Vương cũng khó thở, đám người này quả thực là đánh mặt hoàng thất bọn hắn a.
Giang Trần nhướng mày, nhưng lại khoát khoát tay:
- Hiện tại cầu viện, đi một vòng, lãng phí bao nhiêu thời gian? Đi xuống xem một chút a. Quần đảo này, có một nửa quyền sở hữu của ta, những người này lớn mật như thế, đây là không cho Bổn thiếu chủ mặt mũi sao?
Hoắc Thân Vương nghe xong lời này, trong lòng cũng có chút đại định. Thái độ của Giang Trần Thiếu chủ, để cho hắn thấy được hi vọng. Điều này nói rõ, tuy Giang Trần Thiếu chủ giận, nhưng không phải giận bọn hắn, mà là giận những người xâm nhập kia. Nếu là như vậy, để cho Giang Trần Thiếu chủ sinh tâm căm thù, những người kia, chỉ sợ là phải xui xẻo.
Không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, đến từ nơi đâu, cho dù là thế lực Nhị lưu đỉnh tiêm, có thể khiêu chiến với Giang Trần Thiếu chủ sao?
Hạ Hầu gia tộc ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, đường đường thế gia nhất lưu, lúc đó chẳng phải cũng ở trước mặt Giang Trần kinh ngạc, cuối cùng toàn quân bị diệt, thân tử đạo tiêu sao?
Hiện tại thậm chí Hoắc Thân Vương cảm thấy, Vạn Uyên đảo này, đã không người có thể đối nghịch với Giang Trần Thiếu chủ.