Nghĩ tới đây, Ngân Phong lão tổ dứt khoát không thèm quản nữa.
Nhưng mà lựa chọn này của hắn lại trở thành lựa chọn ngu xuẩn nhất lúc sinh thời của hắn, khi hắn phát hiện ra công kích thủy hỏa này không đúng, Thủy Hỏa chân long tác kia đã quấn bảy tám vòng chung quanh người hắn rồi.
Một khi bị Thủy Hỏa chân long tác quấn quanh, ngay cả Ngân Phong lão tổ hắn cũng đừng mơ có cơ hội lật bàn nào cả. Dùng toàn bộ khí lực bú sữa mẹ, ý đồ muốn thoát khỏi Thủy Hỏa chân long tác, thế nhưng lại phát hiện ra nỗ lực của mình căn bản chỉ là phí công mà thôi.
Pháp thân của Ngân Phong lão tổ kế thừa sự sắc bén của Kim Ma nhất tộc. Nhưng mà Thủy Hỏa chân long tác cũng có sự dẻo dai của nó, cũng không phải sự sắc bén bình thường trên thế gian là có thể phá hủy nó.
THủy Hỏa chân long tác chính là thứ đồ vật từ tay Chư Thiên thiên đế mà ra, nó há có thể là một loại bảo vật bình thường để cho lão tổ ma tộc bình thường phá hỏng? Hắn giãy dụa càng kịch liệt, THủy Hỏa chân long tác kia càng trói chặt hoăn, hoàn toàn không cho hắn thêm cơ hội nào nữa.
Tốc độ quấn quanh càng nhanh hơn, vốn là hai chân, sau đó tới eo, cuối cùng là hai cánh tay cũng bị trói lại. Đến cuối cùng, Ngân Phong lão tổ kia bị trói từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không có dư lực nhúc nhích nào.
Ngân Phong lão tổ trừng to mắt, trong đôi mắt dũng mãnh, nhanh nhẹn kia rốt cuộc xuất hiện một tia sợ hãi. Người khác không giết được hắn, là bởi vì trong chiến đấu không giết được hắn.
Chính thức trở thành tù nhân, nào có đạo lý nào không chết cơ chứ?
Chỉ cần một đạo phù của người ta cũng có thể giam cầm sức chống cự toàn thân hắn, đến lúc đó hắn còn không phải giống như dê, tùy ý để cho người ta chém giết hay sao?
Giang Trần cười, đi tới nói:
- Kim Ma nhất mạch không hổ là nhất mạch hiểu vận lộn nhất ma tộc. Theo ta thấy, trừ Thiên Ma nhất mạch ra, Kim ma nhất mạch các ngươi cũng coi như là ma tộc có huyết mạch mạnh nhất.
Ngân Phong lão ma hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập cừu hận.
Được làm vua, thua làm giặc, giờ phút này ánh mắt hắn cho dù hung hãn tới mức có thể giết người, thì có thể làm gì được cơ chứ?
Giang Trần lạnh nhạt thoáng nhìn qua:
- Không cần trừng mắt nhìn ta, Kim Ma nhất mạch ngươi tuy rằng lợi hại. Bổn thiếu chủ cũng không quá coi trọng. Ta biết rõ ngươi không phục, nhưng mà sự thực đã chứng minh ngươi trở thành tù nhân của ta. Đồng đạo ma tộc các ngươi đều bị chúng ta chém giết.
Ngân Phong lão ma oán hận nói:
- Chỉ hận Vô Ảnh lão nhân kia tự cho là mình thông minh. Nếu như theo lời ta nói, trực tiếp giết qua, chiếm quyền chủ động thì nào có cái nhục ngày hôm nay?
Giang Trần cười ha hả:
- Các ngươi phục kích ta còn không có phần thắng, chủ động giết qua, cũng không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa đâu. Ngươi cũng đừng có dát vàng lên mặt mình.
Ngân Phong lão tổ vẫn không phục nói:
- Nhân tộc các ngươi hèn hạ, vĩnh viễn chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế. Nếu như đao thật thương thật, ai thắng ai bại còn không nhất định a.
Giang Trần nhún nhún vai:
- Thượng thiên công bằng, cho ma tộc các ngươi thân thể cường hãn, huyết mạch cường hãn, chắc chắn sẽ không cho các ngươi quá nhiều trí tuệ.
Ma tộc kỳ thực cũng không thiếu trí tuệ, hơn nữa ma tộc cũng không thiếu âm hiểu xảo trá.
Nhưng mà so với nhân tộc, mưu trí và phương diện quỷ kế của bọn họ quả thực kém một chút. Đúng như Giang Trần nói, thượng thiên công bằng.
Nếu cho ma tộc có thân thể cường hãn và trí tuê mạnh mẽ, vậy ma tộc thực sự là thiên hạ vô địhc.
Ngân Phong lão tổ bị bắt, toàn bộ ma tộc khác đều bị chém giết.
Giang Trần triệu tập mọi người, lớn tiếng nói:
- Chư vị, trận chiến này chúng ta thủ thắng, nhưng mà đại quân ma tộc vẫn còn ở ngoài Hồi Xuân đảo vực. Lần này phục kích chúng ta chỉ là mấy cự đầu ma tộc trong đó, chúng ta một hơi xông lên, lại giết tới, đem dư nghiệt ma tộc nghiền nát trên đường.
- Giết, giết. Giết.
Trận chiến này cũng kích thích hung tích của mọi người, khi bọn họ phát hiện ra ma tộc cũng không phải không thể chiến thắng như trong truyền thuyết, dục vọng chiến đấu ở trong lòng bọn họ cũng bắt đầu bị kích phát.
Không hề nghi ngờ, giờ phút này sĩ khí bọn họ đã tăng lên tới cực hạn.
- Lão Đinh, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, thông tri cho Hồi Xuân đảo vực, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp, tiễu sát dư nghiệt ma tộc, không để cho dư nghiệt ma tộc có cá lọt lưới.
Đinh Tổng Thủ hưng phấn vô cùng, chắp tay nói:
- Tuân lệnh.
Lần trước hắn đi cầu cứu trên thực tế đã không ôm bao nhiêu hy vọng, cũng không thấy được có thể giải cứu Hồi Xuân đảo vực đã bị vây khốn.
Lại không ngờ rằng chẳng những Giang Trần cứu, hơn nữa còn cứu một cách sảng khoái như vậy, giết hai lão tổ ma tộc, bắt giữ một gã lão tổ ma tộc, còn thuận tay tiêu diệt một lão tổ khôi lỗi dị tộc.
Còn chưa nói tới nhiều tu sĩ ma tộc cấp bậc bán thần.
Thế nhân đều nói tu sĩ ma tộc khó đối phó, quả thực, một với một, tu sĩ thần đạo khác trong nhân tộc, hai người chưa hẳn đã đối phó được với tu sĩ ma tộc.
Thế nhưng mà Giang Trần thiếu chủ so với ma tộc lại không có một chút hạ phong nào, đến cuối cùng thiếu chủ vẫn có thể chiếm thế thượng phong với ma tộc, cũng có thể chém giết cự đầu ma tộc.
Chuyện này cũng khiến cho Đinh tổng thủ thay đổi quan niệm, cũng ý thức được một việc, ma tộc có thể chiến thắng, ma tộc cũng có thể bị giết chết.
Chỉ là muốn chiến thắng bọn chúng, muốn giết chết bọn chúng nhất định phải so với ma tộc còn lợi hại hơn. So với ma tộc còn hung hãn hơn.
Ví dụ như những chân linh kia, bọn họ so với ma tộc còn lợi hại hơn. So với ma tộc còn hung hãn hơn, phối hợp với mưu kế của Giang Trần thiếu chủ, bất ngờ đánh úp, đánh úp ma tộc, khiến cho ma tộc không kịp trở tay.
Bên Hồi Xuân đảo vực nhận được mật báo của Đinh Tổng thủ, biết được viện quân Giang Trần đã tới, hơn nữa mấy lão tổ ma tộc cũng đã đền tội, sĩ khí lập tức đại chấn.
Bọn họ cùng với Giang Trần nội ứng ngoại hợp, đối phó với những dư nghiệt ma tộc kia vô cùng hoàn mỹ.
Đừng nhìn dư nghiệt ma tộc như rắn mất đầu, nhưng mà sức chiến đấu vẫn không thể nào khinh thường được. Nếu như không phải bên Giang Trần có quá nhiều thần đạo. Chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, trận chiến này chỉ sợ sẽ chết, tổn thất vô cùng thảm trọng.
Dù vậy Hồi Xuân đảo vực và Tam Tài đảo vực cũng trả một cái giá lớn, cực kỳ thảm trọng.
Đương nhiên dưới tình huống Giang Trần thúc dục Đại Lưu Ly quang trản, bất luận một ma tộc nào cũng không có chỗ che dấu, lẩn trốn, cho dù tốc độ chạy trốn của bọn chúng có nhanh thì đều bị Giang Trần dùng thần thức tập trung. Bị Đại Lưu Ly quang trản tập trung, sau đó bị chém giết từng người một.
Có một ít ma tu trong lòng ôm tâm lý thử vận may, ý đồ lẻn vào đội ngũ hân tộc cũng bị Đại Lưu Ly quang trản vô tình chọc thủng, bị đẩy ra ngoài rồi bị giết chết.
Ma tộc sở dĩ bất tử là bởi vì trước đó mọi người không thể làm gì được chúng mà thôi.
Không có chủng tộc bất tử chính thức.
Trải qua trận chiến này, mọi người cũng tinh tường nhận thức ra, Ma tộc là một chủng tộc cường hãn, dùng số lượng ít như vậy, vây công Hồi Xuân đảo vực, cơ hồ có năng lực diệt mười lần Hồi Xuân đảo vực này.
Nhưng mà chỉ cần ngươi đủ mạnh, cũng có thể đánh cho ma tộc tan tác, đánh cho ma tộc không thể nào chống đỡ, cuối cùng toàn quân bị diệt.
Trận chiến này cũng là trận chiến quan trọng nhất với ma tộc những năm gần đây của Hồi Xuân đảo vực, cũng là trận chiến hả giận nhất. Hồi Xuân đảo vực lúc này từ trên xuống dưới đều tràn ngập vẻ cuồng hỉ.
Đương nhiên còn có một chút dư nghiệt ma tộc trở thành tù binh. Nhóm người này Giang Trần muốn đích thân tra khảo, ma tộc ở Vạn Uyên đảo rốt cuộc có kế hoạch tác chiến như thế nào, hắn phải làm rõ.
Tuy rằng tiêu diệt đám Ma tộc này, nhưng mà đối với ma tộc mà nói, cũng chưa chắc đã tổn thương tới gân cốt.