Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chút cũng không khoa trương, đây là cuộc chiến số mệnh.

Ai thắng, người đó liền dẫn dắt số mệnh tương lai của Vĩnh Hằng Thần Quốc.

Mặc kệ ngoại giới nhao nhao hỗn loạn như thế nào, Giang Trần lại tâm như mặt nước phẳng lặng. Hiện tại, hắn suy nghĩ, căn bản không phải những hư danh tục lợi kia.

Ngược lại là bên người Hạ Hầu Tông, a dua như nước thủy triều.

- Tông thiếu, Thiệu Uyên kia cuối cùng là sợ ngươi, ngài nhìn, hắn trốn rồi.

- Hừ, ở trước mặt Tông thiếu, ai dám xưng thiên tài? Thiệu Uyên hắn ở đan đạo là có chút vốn liếng, thế nhưng mà đời ta võ tu, vẫn phải ở trên lôi đài võ đạo xưng hùng.

- Chỉ cần Tông thiếu còn, tên tuổi Vĩnh Hằng Thần Quốc đệ nhất thiên tài, vĩnh viễn sẽ không cải biến.

- Tông thiếu, lần này luận kiếm, chúng ta nhìn ngài đại phát thần uy, hảo hảo giáo huấn gia hỏa không biết trời cao đất rộng kia thoáng một phát.

- Phải a? Hung hăng giáo huấn!

Hạ Hầu Tông nghe đến mấy từ nịnh nọt này, tuy mặt không biểu tình, nhưng trong đầu vẫn rất hưởng thụ. Trong khoảng thời gian này, hắn bởi vì sự tình của Yến Thanh Hoàng, trong lòng cũng chứa một cỗ hỏa khí.

Chỉ là, hắn kiêu ngạo, nên không có biểu lộ ra mà thôi.

- Chư vị, các ngươi đã biết rõ mục tiêu của bản thiếu gia là Thiệu Uyên kia, chờ thời điểm luận kiếm, nếu như gặp được ta, các ngươi nên biết phải làm sao?

Hạ Hầu Tông nhàn nhạt hỏi.

- Biết rõ biết rõ, chúng ta nào dám cùng Tông thiếu quyết đấu? Tự nhiên là chủ động đầu hàng.

- Đúng vậy a, cùng Tông thiếu ngươi động thủ, đây không phải là không biết lượng sức sao?

- Tông thiếu, ta sẽ tượng trưng đánh hai cái, bảo vệ mặt mũi thoáng một phát. Ngươi nên hạ thủ lưu tình a.

- Bảo vệ mặt mũi gì chứ, ở trước mặt Tông thiếu, chủ động đầu hàng không mất mặt. Dù sao cũng không thắng được, không bằng tiết kiệm một chút khí lực cho Tông thiếu.

Những người này nịnh nọt Hạ Hầu Tông, ngữ khí cũng không giới hạn.

Hạ Hầu Anh ở một bên, nghe được cũng có chút thú vị. Bất quá vừa nghĩ tới Thiệu Uyên kia, Hạ Hầu Anh lại là một bụng tức giận.

Chỉ cần tên kia không có ngã trên lôi đài, trong nội tâm nàng liền không thuận được.

Lúc này nghe mấy người kia đập mã thí tâng bốc của ca ca mình, Hạ Hầu Anh bỗng nhiên nói:

- Vậy nếu như các ngươi gặp được Thiệu Uyên thì sao?

- Cái kia còn phải nói, nhất định là toàn lực ứng phó a.

- Hừ, nếu như gặp được hắn, ta nhất định sẽ đả đảo hắn, vạch trần mặt nạ mua danh chuộc tiếng của hắn!

- Đúng vậy, một tiểu tử từ bên ngoài đến, dù xuất chúng thế nào, chẳng lẽ thật có thể áp đảo thiên tài Thần Quốc chúng ta hay sao? Ta cũng không tin tà.

- Tông thiếu, nếu như ta gặp được tiểu tử kia, hung hăng đả đảo hắn, ngươi sẽ không để tâm chứ?

Hạ Hầu Tông đạm mạc nói:

- Nếu như hắn ngay cả bổn sự quá quan cũng không có, vậy cũng không xứng thua ở trong tay ta rồi.

Ngụ ý, Hạ Hầu Tông sẽ không phản đối những người này đề nghị.

Giang Trần lại không biết, trong trận doanh những thiên tài này, đã tạo thành một đồng minh nhằm vào hắn. Mặc dù cái đồng minh này không vững chắc, nhưng mà vì nịnh nọt Hạ Hầu Tông, những thứ kia, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Bởi như vậy, Giang Trần ở trong luận kiếm, gặp được lực cản có thể nghĩ.

Đương nhiên, Giang Trần không biết những chuyện này, dù hắn biết được, cũng sẽ không để ý.

Đã muốn lên lôi đài, hắn sẽ không nghĩ tới đối thủ sẽ thả nước. Chỉ cần toàn lực ứng phó đối thủ, mới có thể để cho hắn cảm thấy tận hứng.

Ba ngày, trong lúc vô tình vượt qua. Ba ngày này, chuyện Giang Trần làm chỉ có một, là quen thuộc các kỹ năng chiến đấu của mình, công pháp, thần thông, cùng với bảo vật.

Lâm cuộc chiến đấu, những phương diện này, đều là mấu chốt quyết định thắng bại.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu trên mặt đất. Giang Trần đón ánh sáng, cảm thụ được khí tức cuồng nhiệt của thịnh hội, để cho tâm tình bình tĩnh của hắn, cũng nhiều hơn một phần chờ mong.

Tất cả thiên tài, giờ phút này đã tụ tập ở khu vực lôi đài.

Hoàng đế bệ hạ, một thân long bào hoa lệ, bốn phía đứng đầy Hoàng gia hộ vệ áo giáp rõ ràng, lộ ra khí thế rộng rãi.

Mà cự đầu của tất cả thế lực lớn, thì ngồi vây quanh thành một vòng tròn.

- Các vị, thiên tài luận kiếm, chính là việc trọng đại của Thần Quốc ta. Mỗi một gã thiên tài có thể đứng ở chỗ này, đều là Minh Châu. Đến cùng ai mới là viên sáng nhất, sau trận thịnh hội này, sẽ có đáp án. Trẫm hi vọng chứng kiến một thịnh hội đặc sắc nhất, nhìn các ngươi phát huy đặc sắc nhất.

Hoàng đế này, cũng không có thao thao bất tuyệt.

Nói vài câu dạo đầu, liền bắt đầu tuyên bố quy tắc.

Quy tắc cực kỳ đơn giản, toàn trường dùng phương thức nguyên thủy nhất đấu vòng loại.

Lần này người dự thi, tiếp cận hai trăm. Căn cứ quy tắc, trước hoàn thành hai lần đấu vòng loại, để cho danh ngạch giảm bớt đến 128 tên.

Xác định danh sách 128 tên, lại tiến hành đấu vòng loại chính thức, từ 128 tên, giết đến cuối cùng, cần bảy vòng.

Nếu như bảy vòng có thể toàn thắng, cái kia tất nhiên là quán quân.

Phạm vi nhỏ đào thải, vận khí của Giang Trần không tệ, không có bị rút thăm được. Ngược lại là Yến Thanh Tang, thì bị rút ra, tham gia đào thải phạm vi nhỏ.

Bất quá, Yến Thanh Tang có thể từ Vĩnh Hằng Thánh Địa cạnh tranh trổ hết tài năng, tham gia đấu vòng loại phạm vi nhỏ này, tự nhiên không có vấn đề.

Liên tục hai đối thủ, đều không có tạo cho hắn quá nhiều phiền toái, Yến Thanh Tang rất nhẹ nhàng tiến nhập trong danh sách128 người.

Mà Yến Thanh Tang, hiển nhiên là tồn tại bị đánh giá thấp. Sau khi hắn đột phá Thiên Vị, bởi vì Giang Trần vì hắn lượng thân định chế sáo lộ tu luyện, để cho hắn tăng lên so với chính mình tưởng tượng còn muốn lớn hơn.

Hai lần đấu vòng loại, hắn hoàn thành rất nhẹ nhõm, dùng phương thức gần như nghiền áp, hoàn thành tấn cấp.

Nhìn ra được, Yến Thanh Tang là mang theo một điểm hỏa khí tham gia đấu vòng loại. Hắn cảm giác mình bị khinh thị.

Vốn, dùng thân phận đệ tử Vĩnh Hằng Thánh Địa của hắn, là tuyệt đối không tới phiên hắn tới tham gia đấu vòng loại, muốn tham gia, cũng là đệ tử trẻ tuổi của Nhị lưu thế lực, Tam lưu thế lực tham gia.

Tuy Yến Thanh Tang không biết vì cái gì mình bị tuyển ra, nhưng hắn có loại trực giác, mình bị người nhằm vào rồi.

Yến Thanh Tang không có nói ra kháng nghị, nhưng hắn vẫn dùng hành động thực tế, đưa ra kháng nghị.

Hắn gọn gàng linh hoạt làm hai đối thủ, là hướng hoàng thất thị uy, nói cho hoàng thất, không nên xem thường Yến Thanh Tang hắn, Yến Thanh Tang hắn đã không phải là Yến Thanh Tang năm đó.

Tuyển Yến Thanh Tang hắn tham gia đấu vòng loại phạm vi nhỏ, là một loại nhục nhã.

Không thể không nói, Yến Thanh Tang biểu hiện, để cho rất nhiều người thất kinh. Nhất là người bên Yến gia kia, thì giật mình càng lớn.

Yến Thanh Tang trong trí nhớ của bọn hắn, đó là một nhân vật bùn nhão vịn không được tường. Đừng nói ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, dù ở Yến gia, hắn cũng không thể nào có tư cách tham gia thiên tài luận kiếm.

Cho nên, bọn hắn chứng kiến Yến Thanh Tang tham gia thiên tài luận kiếm, ý niệm đầu tiên là thằng này đi cửa sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK