Tả Lam rất bá đạo, hoàn toàn không trưng cầu ý tứ của Truy Dương lão quái cùng Tử Dương Tông.
Tả Lam này vậy mà mở miệng mời chào Giang Trần, trong lúc nhất thời, tâm tình mấy lão tổ của ba đại tông môn đều phức tạp, lo được lo mất.
Tả Lam đột nhiên mời chào, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng lại phi thường xảo diệu, làm cho người bốn đại tông môn, tâm tình mỗi một cái đều phức tạp.
Ba đại tông môn, hiển nhiên đều lo lắng Giang Trần sẽ cải biến chủ ý, bị Tả Lam mời chào hấp dẫn. Tuy Tả Lam không có cho bất luận hứa hẹn gì, nhưng mà người ta dù sao cũng là cường giả Địa Nguyên cảnh, địa vị rất lớn, so với Bảo Thụ Tông thì mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Giang Trần tìm Bảo Thụ Tông nương tựa, kia chỉ là trên miệng, đến bây giờ, ngay cả nghi thức nhập môn cũng không có hoàn thành. Như vậy, Giang Trần đối với Bảo Thụ Tông có thể có cảm tình gì?
Ở dưới loại mạnh yếu đối lập này, hắn chọn ở lại Bảo Thụ Tông, mà không đầu nhập vào Tả Lam sao?
Không thể trách bọn hắn lo lắng a, dù sao, dưới loại tình huống này, rất nhiều người đều chọn đầu nhập vào Thiên Tông càng mạnh hơn nữa, hiệu lực cho Tả Lam, mà không phải lựa chọn Bảo Thụ Tông yếu thế.
Một khi Giang Trần đầu nhập vào Tả Lam, như vậy át chủ bài cuối cùng của bọn hắn liền mất. Ngoại trừ cùng bọn người Tả Lam dốc sức liều mạng, thì không có lựa chọn nào khác.
Nếu như không dốc sức liều mạng, bọn hắn chỉ có thể tiếp nhận trở thành phụ thuộc của đối phương.
Ba đại tông môn lo lắng, mà bên Tử Dương Tông, lại ghen ghét, cừu hận.
Giang Trần và Tử Dương Tông thù sâu như biển, nếu Giang Trần tìm Tả Lam nương tựa, vô hình tầm đó, địa vị của Giang Trần sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí lấn át Tử Dương Tông bọn hắn.
Như vậy từ nay về sau, bọn hắn sẽ khó có khả năng tìm Giang Trần báo thù, chớ nói chi là đối phó Giang Trần rồi.
Trong nội tâm Truy Dương lão quái khó chịu như bị rắn độc cắn, nhưng mà Tả Lam mở miệng, Truy Dương lão quái hắn là không dám nói này nói kia.
Trong lúc nhất thời, không khí hiện trường lộ ra cực kỳ cổ quái.
Vô số con mắt, đều tụ tập ở trên mặt Giang Trần. Hiển nhiên, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút, đến cùng Giang Trần sẽ lựa chọn như thế nào?
Trên mặt Giang Trần mỉm cười tự nhiên, khinh thường trả lời cái gì.
Tả Lam từ trong nụ cười của Giang Trần, tựa hồ như đọc hiểu cái gì, thanh âm ngưng tụ:
– Giang Trần, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Xuất thân thấp hèn, nếu không bắt lấy cơ hội cải biến vận mệnh, mặc dù ngươi có chút thiên phú, cũng chỉ có thể làm một con Dã Cẩu lưu lạc đầu đường. Hơn nữa, ngươi nên biết, làm trái Thiên Tông tôn sứ ta, chỉ có một con đường chết.
– Thiên Tông?
Ở kiếp này, Giang Trần đối với chữ “Thiên” dị thường mẫn cảm, đối với những cái gọi là “Thiên tài” kia, một mực đều rất không thoải mái.
Mà Tả Lam này, tự xưng đến từ Thiên Tông, càng làm cho Giang Trần cảm thấy khó chịu.
“Thiên”, đó là xuất thân kiếp trước của Giang Trần, đó là tôn quý vô thượng, nhìn đức hạnh của Tả Lam này, có thể thấy được tông môn của hắn cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, lại dám tự xưng Thiên Tông?
Tự xưng Thiên Tông thì thôi, vậy mà ở trước mặt Thiên Đế chi tử như hắn, dõng dạc nói cái gì vận mệnh, cái gì xuất thân hèn mọn.
Tả Lam hoàn toàn không thể tưởng được, lần này hắn tự cho là đúng, lại triệt để kích phát điểm mấu chốt trong nội tâm Giang Trần, đưa tới Giang Trần khó chịu.
– Tả Lam, muốn nói Dã Cẩu, các ngươi nên soi gương chính mình a. Đây là địa bàn của Bảo Thụ Tông, các ngươi ở chỗ này sủa không thôi, không phải Dã Cẩu thì là cái gì?
Giang Trần cười đạm mạc:
– Nhớ kỹ, vận mệnh của ta, chỉ có ta làm chủ. Ta không cần cải biến cái gì, càng không cần đầu nhập vào Thiên Tông các ngươi để cải biến vận mệnh. Thiên Tông cũng tốt, Địa phủ cũng tốt, có người như ngươi, ta liền cảm thấy xấu hổ.
Lời này vừa ra, người bên ba đại tông môn đều hoan hô một mảnh, nhao nhao vỗ tay, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay như nước thủy triều.
Hiển nhiên, thái độ của Giang Trần đã quá rõ ràng, là cự tuyệt Tả Lam mời chào, triệt để đứng ở bên Bảo Thụ Tông.
Mấy lão tổ trao đổi một ánh mắt, lẫn nhau đều cảm thấy may mắn. Chỉ có Diệp Trọng Lâu thì nhẹ nhàng gật đầu, phảng phất đã sớm liệu đến một màn này, đối với Giang Trần lựa chọn, ngoại trừ thưởng thức vẫn là thưởng thức.
Bên Tử Dương Tông, mặc dù không có hoan hô, nhưng nội tâm cả đám đều buông lỏng.
Nhất là Truy Dương lão quái, trong nội tâm càng cuồng tiếu:
– Tên súc sinh Giang Trần này, cuối cùng là tuổi trẻ, không biết trời cao đất rộng. Cơ hội cải mệnh duy nhất, lại không công bỏ qua như vậy. Cũng tốt, như vậy về sau ta giết hắn, liền không cần lo lắng Thiên Tông sứ giả không ủng hộ. Động tới Tả Lam, tiểu tử này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Quả nhiên, Tả Lam nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, mình đề nghị, thậm chí đe dọa uy hiếp, lại không đổi được nửa điểm do dự của đối phương.
Giang Trần này, chẳng những cự tuyệt hắn, còn mắng bọn hắn là Dã Cẩu, thậm chí nói xấu hổ cùng Tả Lam hắn làm bạn.
Nhất là câu “Thiên Tông cũng tốt, Địa Phủ cũng thế” kia, càng là trắng trợn khinh nhờn Thiên Tông. Tả Lam đến từ Thiên Tông, dùng Thiên Tông mà ngạo, tuyệt đối không cho phép người khác bất kính.
Trên mặt lập tức hiện lên một tầng sương lạnh:
– Tiểu tử, ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Khinh nhờn Thiên Tông, tội tru cửu tộc. Giang Trần, ngươi cam chịu số phận đi.
Nói xong, Tả Lam này uẩn nhưỡng khí thế, ý định tự mình động thủ.
– Chậm đã.
Lúc này Thiên Diệp lão tổ ngồi không yên, Giang Trần đã tỏ thái độ như vậy, những lão tổ bọn hắn lại không ra mặt che chở, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.
– Tả Lam sứ giả, chín chiến ước hẹn, Giang Trần đã thắng liền hai trận. Là tự ngươi nói, chỉ cần chúng ta có thể thắng...
Tả Lam cười ha ha:
– Ta chỉ nói, nếu như các ngươi thắng một ván, thì có tư cách cùng bản sứ cò kè mặc cả. Vừa rồi, ta ra giá với Giang Trần, hắn đã cự tuyệt. Đã cự tuyệt, liền không có tư cách bàn lại.
Thiên Diệp lão tổ lập tức im lặng, đối phương đích thật là nói, chỉ cần thắng một ván, thì có tư cách đàm phán.
Sắc mặt Tả Lam phát lạnh, ngữ khí trở nên lạnh, cao giọng nói:
– Từ nay về sau, người Bảo Thụ Tông, Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, nguyện ý quy hàng, đứng ở bên này. Người không quy hàng, giết.
– Cơ hội chỉ có lúc này, trong mười hơi thở, người không đứng qua, coi là đối kháng Thiên Tông, hết thảy giết không tha.
Ánh mắt Tả Lam bá đạo, quét về phía tất cả mọi người của ba đại tông môn.
Cửu Sư lão tổ giận tím mặt:
– Tả Lam, tinh anh của ba đại tông môn chúng ta đều ở đây, ngươi xác định muốn liều chết chiến một trận sao?
Tả Lam cười đạm mạc:
– Liều chết chiến một trận? Ngươi thật đúng là để ý mình. Giết các ngươi, không cần liều chết? Các ngươi có tư cách gì cùng cường giả Địa Nguyên cảnh như ta liều chết.