Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuông gia không có ai đi ra, Tuyên gia một cái không ra, Tiết gia một cái không ra. Hiện trường lập tức tạc nồi rồi. Nhất là cao tầng Khuông gia, ở đâu còn ngồi được?

Nếu như nói thiếu đi một cái, bọn hắn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Dù sao, không có thí luyện gì, là trăm phần trăm cam đoan an toàn.

Mà bây giờ, một thiếu là ba cái. Chẳng khác gì là toàn quân bị diệt, bọn hắn ở đâu chịu được? Đây quả thực là muốn mạng của bọn hắn.

Nếu như ba thiên tài đều vẫn lạc, những cao tầng này quả thực không dám nghĩ, trở về làm sao bàn giao với Tộc trưởng? Như thế nào cùng những tộc lão kia bàn giao?

- Hoắc Thân Vương, người của chúng ta đi vào, như thế nào thiếu đi năm cái?

Một gã cao tầng của Khuông gia, ngữ khí rất không khách khí chất vấn Hoắc Thân Vương.

Hoắc Thân Vương thấy một màn như vậy, nội tâm cũng có chút bồn chồn. Lúc này còn chưa có đi ra, dùng suy đoán của hắn, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.

- Khuông Hãn đại nhân, có phải bọn hắn có việc, ở đâu đó tạm thời dừng lại hay không? Nếu không, phái người đi vào tìm xem?

Hoắc Thân Vương nói xong, quay đầu nói với Tổng thủ đại nhân:

- Lão Đinh, ngươi phái một đám thủ hạ tinh anh, đi vào tìm tòi thoáng một phát, nhớ kỹ, vô luận như thế nào, nhất định phải tìm được manh mối. Cho dù là rải thảm tìm tòi, cũng không tiếc!

Tổng thủ đại nhân vội vàng lĩnh mệnh:

- Thuộc hạ sẽ tự mình dẫn đội tiến vào.

Lúc này, Tổng thủ đại nhân cũng biết sự tình trọng đại, nếu như thiên tài của bát đại thế gia thật sự gặp chuyện không may ở Đông Diên đảo, hắn làm Tổng thủ đại nhân là khó từ tội trạng, chỉ sợ sẽ đi theo không may.

Tổng thủ đại nhân tự mình điểm binh tướng, dẫn theo khoảng chừng ngàn tên tinh anh, dũng mãnh vào Hắc Yểm sơn mạch, bắt đầu triển khai thảm thức tìm tòi.

Giang Trần xếp bằng ở địa bàn của Tuyên gia, không phát ra chút thanh âm, khoanh chân mà ngồi, ra vẻ minh tưởng, phảng phất không hỏi không để ý sự tình ngoại giới.

Cũng may, tính cách bản thân Tuyên Nhuệ kia cũng không phải rất hợp quần, cho nên Giang Trần biểu hiện, thật không có khiến người chú ý, nhìn về phía trên, người Tuyên gia đối với cái này là thấy nhưng không thể trách rồi.

Tuy Khuông gia thiếu đi ba người, nhưng mà công tác thống kê bên này, vẫn đang tiếp tục. Việc này liên quan đến cạnh tranh giữa bát đại thế gia.

Bài danh rất nhanh đã bị công tác thống kê ra, Giang Trần cải trang Tuyên Nhuệ, xếp hạng thứ tư, bài danh rất tiêu chuẩn, để cho người tìm không thấy bất luận sơ hở gì.

Nếu như Khuông Dung kia không chết, có lẽ sẽ xếp hạng thứ tư. Hiện tại Khuông Dung chết rồi, Giang Trần cải trang Tuyên Nhuệ xếp hạng thứ tư, vậy thì đương nhiên rồi.

Không có kinh hỉ gì, cũng không có phát huy thất thường.

Hết thảy đều trong tính toán của Giang Trần. Hiện tại, Giang Trần chỉ hy vọng thảm thức tìm tòi tranh thủ thời gian chấm dứt. Đội ngũ tranh thủ thời gian ly khai Đông Diên đảo.

Càng nhanh càng tốt.

Hiện tại ở thời điểm này, cho dù trì hoãn một cái hô hấp, cũng sẽ nhiều một phần nguy hiểm. Ai cũng không biết, sau một khắc có thể có ngoài ý muốn hay không.

Dù sao, từ ly khai Đông Diên đảo, đến ngoại giới, chỉ sợ còn có một đoạn hành trình. Ở trong Phi Thuyền, ai có thể đảm bảo sẽ không tiết lộ?

Cho nên, Giang Trần hi vọng, càng sớm xuất phát càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.

Đừng nhìn Giang Trần ngồi ở chỗ kia như là nhập định, trên thực tế, hắn lại nhãn quan bốn đường, tai nghe bát phương. Chỉ cần hơi có chút động tĩnh, hắn tất sẽ thu được.

Thảm thức tìm tòi, triển khai trọn vẹn cả buổi, cuối cùng đội ngũ vẫn không thu hoạch được gì.

Sắc mặt của Tổng thủ đại nhân tối tăm phiền muộn, nhìn ra được, tâm tình của hắn có chút sa sút.

- Như thế nào?

Hoắc Thân Vương vội vàng hỏi.

Tổng thủ đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu:

- Bên trong không có bất kỳ nhân loại nào. Bất quá, giống như cấm địa ngoài 1600 dặm, có dấu vết bị xông qua. Về phần bên trong, khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau, rất khó tìm được manh mối có giá trị.

Cao tầng Khuông gia, nghe xong lời này, sắc mặt cực xấu, quát:

- Họ Đinh, ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi thiên tài Khuông gia chúng ta, sẽ xông cấm địa của ngươi hay sao?

Tổng thủ đại nhân sợ hãi không thôi:

- Không dám, tại hạ chỉ là phỏng đoán. Có lẽ mấy vị thiên tài kia, là lầm xông cũng nói không chừng.

- Nói láo! Đông Diên đảo, cũng không phải địa phương không dậy nổi gì, Đa Văn Thần Quốc ta Thánh Địa gì chưa thấy qua, sẽ xông loạn cái gọi là cấm địa chó má của các ngươi? Thiên tài của bát đại thế gia ta, đều rất có kỷ luật. Đối với bọn họ mà nói, lần này thi đấu, so với cấm địa chó má gì đó trọng yếu hơn gấp mười gấp trăm lần!

Tổng thủ đại nhân không phản bác được, đối mặt cường giả của Đa Văn Thần Quốc gào thét, dù hắn không thoải mái, thì phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ còn dám mạnh miệng sao?

Hoắc Thân Vương lúng túng khuyên nhủ:

- Khuông Hãn đại nhân, xin bớt giận, xin bớt giận. Nếu không, chúng ta chờ một chút a, có lẽ, bọn hắn chỉ là tạm thời gặp được tình huống đặc biệt gì, nói thí dụ như thấy sinh linh cường đại gì đó, nhất thời có tâm lý tìm kiếm cái lạ, nên đuổi theo a?

Loại suy đoán này, chỉ có thể nói là có chút ít còn hơn không, tự mình an ủi.

Nhưng Khuông Hãn đại nhân lại lắc đầu:

- Không có khả năng! Muốn ta nói bao nhiêu lần? Khuông gia đệ tử rất có kỷ luật, không có gì quan trọng hơn so với lần thi đấu này. Bọn hắn sẽ không bởi vì đuổi giết cái gì đó, mà bỏ qua ngày thi đấu!

Hoắc Thân Vương cũng không phản bác được.

Người ta đã đem lời nói đến nước này rồi, hắn còn nói gì nữa? Nói cái gì cũng chỉ có thể bị đối phương phun.

Chẳng lẽ, mấy thiên tài kia của bát đại thế gia, lại bị thí luyện giả của Đông Diên đảo giết chết?

Trong lúc nhất thời, tràng diện lâm vào bế tắc.

Lúc này, bên người Hoắc Thân Vương, bỗng nhiên có người đề nghị nói:

- Thân vương đại nhân, thuộc hạ ngược lại có một ý kiến.

- Nói.

Hoắc Thân Vương khoát tay.

- Có lẽ, chúng ta nên kiểm lại thí luyện bài của những thí luyện giả Đông Diên đảo kia một chút? Nhìn xem, có thu thập đủ hay không? Nếu như thu thập đủ, cái kia chứng minh người xâm nhập cấm địa, là...

Người này nói đến đây, cũng không dám nói tiếp. Hiển nhiên, hắn không dám nói người xâm nhập Hắc Yểm sơn mạch cấm địa, là người của bát đại thế gia.

Hoắc Thân Vương nghe xong lời này, hai mắt cũng tỏa sáng. Nhìn về phía Khuông Hãn đại nhân.

Khuông Hãn đại nhân kia nghe xong lời này, hừ một tiếng, sải bước đi đến khu công tác thống kê.

Giang Trần nghe xong bên này đối thoại, cũng phiền muộn không thôi, đối với gia hỏa bên người Hoắc Thân Vương, là hận thấu xương.

Thằng này quá lắm miệng, kiểm kê như vậy, không phải sẽ xấu chuyện sao?

Phải biết rằng, Giang Trần là có rất nhiều thí luyện bài ở trên thân thể, căn bản không có đưa ra. Những thí luyện bài này, là chiến lợi phẩm của sáu người kia, nếu như đều đưa ra, quán quân sẽ là của hắn rồi.

Kết quả kiểm kê, quả nhiên có rất nhiều thí luyện bài không có đưa ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK