- Ngươi ý định như thế nào? Nơi này, có Truyền Tống Trận Pháp? Hay là có cửa vào gì?
Kỳ thật Tố Hoàn Chân cũng rất tò mò, nàng rốt cuộc là tông chủ của Nhất phẩm tông môn, sau khi ngắn ngủi chấn kinh, tâm tình của nàng cũng vững vàng rồi.
Giang Trần cười nói:
- Ta đang nghiên cứu, muốn tìm được cửa vào, cũng không dễ dàng. Tố viện chủ, hôm nay đến nơi đây, nếu ngươi còn có việc gấp, có thể về tông môn trước. Ta cho ngươi những điển tịch cùng trận đồ kia, nghiên cứu nhiều một chút, tất sẽ có kinh hỉ lớn.
Tố Hoàn Chân cười hì hì:
- Đây là lệnh đuổi khách a. Được rồi, dù sao ta ở lại chỗ này, cũng là dư thừa, không giúp được ngươi cái gì! Ta nghe nói, đạo lữ của ngươi Hoàng Nhi tiểu thư, là người Vạn Uyên đảo. Lần này ngươi đi, là ý định đoạt về lão bà sao?
Trong tính cách của Tố Hoàn Chân, vẫn có một mặt hồn nhiên của nàng.
Không chờ Giang Trần đáp lại, Tố Hoàn Chân đã cười hì hì, hóa thành một đạo thải mang, biến mất giữa không trung.
Giang Trần chờ Tố Hoàn Chân rời khỏi, mới bắt đầu thi triển bí pháp sưu tầm.
Nếu như nơi này có cứ điểm, dựa vào mắt thường là tuyệt đối nhìn không tới, cho dù dựa vào thần thức, cũng chưa chắc tìm được, phải thông qua một ít bí pháp.
Cảm ứng được một khu vực tương đối cụ thể, lại thông qua một ít thủ đoạn, để cho Truyền Tống Trận Pháp này từ trong hư không hiển lộ ra.
Cũng may, những chuyện này đối với Giang Trần mà nói, mặc dù có độ khó, nhưng ít ra Giang Trần có đầu mối, mạch suy nghĩ sẽ không loạn.
Theo dòng chảy, Giang Trần một đường tìm kiếm.
Trong lúc đó, thần thức của Giang Trần khẽ động, thân hình dừng lại ở một chỗ hư không, lòng vui vẻ:
- Chính là chỗ này, hiển lộ nguyên hình cho ta!
Giang Trần thúc dục từng đạo khí lưu, không ngừng quấy lấy hư không, không ngừng kích động Không Gian Loạn Lưu càng ngày càng kịch liệt.
Loạn lưu kích động kia, diện tích phóng xạ càng ngày càng rộng, không gian càng lúc càng lớn.
Trong lúc đó, trên mặt sông có một đạo Thủy Long Quyển cự đại, ầm ầm từ sâu dưới mặt nước phun ra. Đạo Thủy Long Quyển này càng phun càng cao.
Trên mặt nước xuất hiện một vòng xoáy cự đại, thâm thúy mà tràn ngập thần kỳ.
- Là chỗ này.
Giang Trần không chút do dự, chui vào trong vòng xoáy.
Vòng xoáy kia bao quanh Giang Trần, liền biến mất sạch sẽ. Sau một khắc, mặt nước không có nửa điểm rung động, khôi phục bình tĩnh.
Thật giống như vừa rồi hết thảy, hoàn toàn là ảo giác.
Giang Trần ở trong vòng xoáy, tâm tính lại cực kỳ thản nhiên. Vòng xoáy này xóc nảy, mặc dù đối với nhục thể của hắn sinh ra khảo nghiệm cực lớn.
Bất quá, hắn tu luyện Thần Ma Kim Thân, đối với loại xóc nảy này, vấn đề lại không lớn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Trần cảm giác thân thể xóc nảy không có nghiêm trọng như lúc trước nữa. Thần thức cũng thời gian dần qua khôi phục tri giác.
Giang Trần mở mắt, lại phát hiện mình đã nằm ở trên một sườn núi.
Dốc núi này, bích lục như vẽ, đẹp đến gần như có chút không chân thực. Giang Trần phóng nhãn nhìn lại, bốn phía là một mảnh thanh sơn lục thủy, quả thực là đẹp không sao tả xiết.
Phong cảnh đẹp như họa này, làm cho tâm tình của Giang Trần thoáng cái tốt hơn rất nhiều. Từ trên sườn núi bò người lên, Giang Trần vỗ vỗ bụi đất, sửa sang lại vạt áo thoáng một phát, bắt đầu quan sát.
Hiện tại hắn cơ bản có thể xác định, mình đã tiến nhập Vạn Uyên đảo rồi.
Chỉ là, vòng xoáy này rốt cuộc là truyền tống như thế nào, dùng quy luật gì truyền tống, hiện tại Giang Trần là hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng ít ra có một điểm có thể khẳng định, là mình đã thông qua thông đạo, bước chân vào địa bàn của Vạn Uyên đảo.
- So với ta tưởng tượng, tựa hồ dễ dàng hơn một chút mà!
Tâm tình của Giang Trần rất tốt, khoan thai đi bộ trên dốc núi.
Việc này để cho Giang Trần rất hài lòng. Hắn dự đoán, đến Vạn Uyên đảo sẽ trải qua rất nhiều kinh nghiệm cửu tử nhất sinh, lại không nghĩ rằng, một cái Truyền Tống Trận, rõ ràng trực tiếp đưa đến?
Tuy trong truyền tống trận, thể xác và tinh thần nhận lấy khảo nghiệm thật lớn, nhưng loại khảo nghiệm này, hiển nhiên so với Giang Trần dự liệu thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Giang Trần hô hấp lấy không khí mới mẻ nơi đây, cảm giác được Linh lực cường đại chấn động, trong lúc nhất thời, cũng tâm khoáng thần du.
- Nơi này, quả nhiên không đơn giản. Xem ra, thật sự đã đến Vạn Uyên đảo. Chỉ lấy tu luyện đến luận, nơi đây so với Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Thánh Sơn, cũng không kém. Mà nơi này, thoạt nhìn chỉ là một địa phương nhỏ bé bình thường mà thôi!
Giang Trần chậc chậc tán thưởng.
Đang lúc đi đi lại lại, thần thức của Giang Trần bỗng nhiên khẽ động, vô ý thức hướng bên cạnh lướt vài bước. Đầu đường, lại lòe ra ba thân ảnh.
Ba thân ảnh rơi xuống trước mặt Giang Trần. Người chính giữa cao lớn như cột điện. Hai người bên cạnh, một cái béo, một cái gầy, thần thái đều cực kỳ âm hiểm đánh giá Giang Trần.
Đại hán giống như cột điện kia cười ha ha:
- Không thể tưởng được, hôm nay ba huynh đệ chúng ta đi đại vận a. Thời gian dài như vậy, cũng không có người mới đi vào Đông Diên đảo rồi, lại bị huynh đệ chúng ta đụng phải. Không tệ, không tệ!
Bàn tử kia cười quái dị nói:
- Tiểu tử, trước tiên lột sạch quần áo rồi nói sau!
Giang Trần lập tức im lặng, trong lúc nhất thời có chút sờ không rõ con đường của ba người này. Người cản đường cướp bóc, hắn gặp nhiều lắm. Thế nhưng mà chưa từng thấy qua có ai trước hết bảo người lột sạch quần áo a.
Đây là giựt tiền, hay là cướp sắc đây?
Giang Trần cười lạnh không nói, thần thức tảo động bốn phía. Ba người trước mặt này, tuy đều là Đế cảnh, nhưng Giang Trần lại không sợ.
Hắn càng quan tâm là, chung quanh nơi này còn có đồng lõa hay không.
Điều tra một lát, chung quanh không có dị động khác. Giang Trần suy đoán, ba người này, có lẽ không có đồng lõa khác rồi.
- Lão Đại, tiểu tử này là không phải choáng váng chứ?
Bàn tử kia thấy Giang Trần không có phản ứng, cũng có chút mơ hồ.
- Chẳng lẽ trước khi hắn bị đẩy tới Đông Diên đảo, không có người nói cho hắn biết quy củ của nơi này sao?
Quy củ?
Giang Trần không hiểu thấu.
Cái Đông Diên đảo chó má này, tại sao có thể có loại quy củ kia? Người tới nơi này, còn phải trước lột sạch quần áo? Dưới đời này còn có quy củ càng hiếm thấy hơn sao?
Chứng kiến vẻ mặt Giang Trần mờ mịt nhìn bọn hắn, người gầy kia u ám cười nói:
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra, chúng ta là ăn cướp sao?
- Ăn cướp?
Giang Trần không hiểu ra sao.
- Coi như là ăn cướp, các ngươi cũng không có khổ đến ngay cả y phục cũng không có mặc chứ? Quần áo cũng ăn cướp?
Nếu như trước đó Giang Trần không biết đây là địa bàn của Vạn Uyên đảo, hắn còn cho là mình tiến nhập Nguyên Thủy bộ lạc rồi, ngay cả y phục cũng ăn cướp?
Người gầy kia sắc mặt trầm xuống:
- Tiểu tử, đừng giả bộ nữa! Lột y phục, là để ngươi không có địa phương khác giấu thứ tốt! Ngươi bị lưu đày tới Đông Diên đảo, chẳng lẽ không có người nói cho ngươi biết chuyện này?
Giang Trần quả thực im lặng.