Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Trần nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên môi hồng răng trắng, vẻ mặt hào hoa phong nhã, hướng mình ôm quyền đi tới, trên mặt treo mỉm cười, khí chất cực kỳ âm nhu.

- Ta nhận thức ngươi sao?

Lông mày của Giang Trần nhẹ nhàng nhíu một cái.

Người này thoạt nhìn rất nhã nhặn, nhưng Giang Trần đối với người này, có một loại mâu thuẫn bản năng. Một loại trực giác bản năng, để cho hắn cảm thấy khí chất âm nhu trên thân người này quá mức nồng đậm.

- Tại hạ Chu Việt, thấy huynh đài khí vũ hiên ngang, lại một thân một mình, giống như có tâm sự, cho nên mạo muội mở miệng, có thể mời huynh đài uống một ly không?

- Ta không biết ngươi, không có hứng thú uống rượu.

Giang Trần đến Tiểu Thang đảo, cũng không phải vì kết giao bằng hữu. Nói sau, người này hắn căn bản không thích.

Chu Việt kia lại có vẻ rất có hàm dưỡng:

- Bởi vì cái gọi là gặp nhau làm gì từng quen biết? Trước kia không biết, sau khi tương kiến, liền tính toán nhận thức. Huynh đài sao không vứt bỏ thành kiến, kết giao bằng hữu?

- Không có hứng thú, cách ta xa một chút.

Giang Trần rất chú trọng ấn tượng đầu tiên, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Chu Việt này rất kém, cho nên, mặc cho đối phương nói lại Thiên Hoa Loạn Trụy, hắn cũng không có hứng thú phản ứng.

Chu Việt kia thấy thái độ của Giang Trần không kiên nhẫn, lông mày xẹt qua một tia phiền muộn, bất quá cuối cùng không có phát tác, mà như có thâm ý liếc nhìn Giang Trần, cười quỷ dị, liền tự lắc đầu đi ra.

Người không hiểu thấu toát ra này, để cho tâm tình của Giang Trần vốn không được tốt lắm, trở nên càng thêm không xong.

Vứt bỏ mấy viên linh thạch, Giang Trần liền chuẩn bị rời đi.

Tiểu nhị của tửu quán nhìn thấy Giang Trần vứt bỏ tiền thưởng, vụng trộm liếc nhìn Giang Trần, cũng không dám cùng Giang Trần đối mặt, nhưng mà trong ánh mắt, lại hiện lên một tia thương cảm cùng không đành lòng.

Thần thức của Giang Trần cường đại cỡ nào, thực khách chung quanh, trong phương viên mấy trăm mét, bất luận kẻ nào biểu lộ ra sao, chỉ cần ở trong tầm mắt, đều chạy không khỏi ánh mắt của hắn.

Vẻ thương hại trong ánh mắt tiểu nhị, hắn nhìn thấy rất rõ.

Trong lòng Giang Trần có chút ngọn nguồn, lại không có nói phá. Có lẽ, tiểu nhị kia là hảo tâm, nhưng Giang Trần không có ý định lộ ra.

Nếu như người ta hảo tâm muốn nhắc nhở, nếu như mình nói phá, đó là hại người ta.

Giang Trần không có ở lâu, đi ra ngoài.

Đi ra góc đường, vừa xoay người không bao lâu, trước mặt liền có mấy người hùng hổ đi tới, cả đám hung thần ác sát, nhìn thấy Giang Trần, đều bước nhanh tới, vây Giang Trần lại.

- Họ Cố, lần trước ngươi nợ thiếu gia nhà ta mấy trăm vạn Thiên Linh thạch, cứ như vậy biến mất nhiều năm, hôm nay bị chúng ta gặp được, nhìn ngươi còn trốn chỗ nào?

- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Vậy mà tiểu tử ngươi muốn tránh? Tránh được mồng một, tránh được mười lăm sao?

Những thứ này, cả đám gọi mắng lên, đối với Giang Trần phun nước miếng.

Giang Trần nhướng mày, thấy những người này hung thần ác sát, bộ dạng chắc chắn, mới đầu hắn còn tưởng rằng đối phương nhận lầm người.

Bất quá nghĩ lại, hắn liền hiểu.

Nhóm người này, có lẽ căn bản không phải đến đòi nợ, mà là địa đầu xà của Tiểu Thang đảo, có lẽ cùng Chu Việt trước kia là một bọn.

Đám người kia, xưa nay có khả năng ở Tiểu Thang đảo lăn lộn, chuyên môn ra tay với dê béo lạ lẫm lạc đàn.

Có lẽ, mình là dê béo trong mắt đối phương a?

Vốn tâm tình của Giang Trần không tốt, bỗng nhiên bị bới móc, cơn tức trong lòng thoáng cái chạy lên não, lạnh lùng liếc qua mấy gia hỏa không biết sống chết này.

- Ta chỉ nói một lần, hiện tại lập tức lăn, ta có thể tha các ngươi một lần.

Ngữ khí của Giang Trần lạnh lùng.

- Ha ha ha, tiểu tử này điên rồi, xem ra tiểu tử này là quyết tâm muốn quỵt nợ, các huynh đệ, lên, bắt lấy hắn nói sau!

- Bắt lại!

Những thứ này, chỉ là Đế cảnh, mạnh nhất cũng không quá đáng là bán Thiên Vị. Chẳng qua là ỷ vào nhân số hơi nhiều mà thôi.

Mà Giang Trần, bởi vì khí tức nội liễm, không có toát ra khí tức đặc biệt cường đại, cho nên, mới có thể bị bọn địa đầu xà này theo dõi.

Hắn nhớ không rõ đã bao nhiêu năm mình chưa gặp loại sự tình này rồi, rõ ràng bị mấy gia hỏa Đế cảnh khiêu khích? Hơn nữa mở miệng một tiếng bắt lại.

Những thứ này, thật sự là yên tâm có chỗ dựa vững chắc sao?

Giang Trần hai tay ôm ngực, khóe miệng tràn ra một tia lãnh ngạo. Đứng ở nơi đó, tựa như dãy núi, không dao động, phảng phất nhập định.

- Tiểu tử thật cuồng, lên, ****!

- Cùng tiến lên, phế hắn đi!

Một đám bảy tám người, một loạt mà lên. Nhìn ra được, đám người kia cũng trải qua huấn luyện, tập thể tác chiến cũng không tệ, lẫn nhau tầm đó tiến thối, trận hình rất hợp lý, không phải loại phương thức đánh nhau như ong vỡ.

Bất quá, dù những người này trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhưng thực lực chênh lệch còn ở đó.

Con mắt của Giang Trần khẽ động, Tà Ác Kim Nhãn thậm chí không có toàn lực phát uy, chỉ một đạo hoàng mang nhàn nhạt lóe lên.

Toàn thân nhóm người kia cứng đờ, giật mình một cái, phảng phất bị thi triển định thân pháp, thoáng cái liền cương ngay tại chỗ.

Sau một khắc, Giang Trần hừ nhẹ một tiếng, thần thông hiện ra, những điêu khắc kia té xuống, nện trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm trầm trọng.

Loại người này, chết không có gì đáng tiếc, Giang Trần nhìn cũng không nhìn, nghênh ngang rời đi.

- Đứng lại!

Ở chỗ tối, có vài đạo thân ảnh đồng thời từ nơi hẻo lánh khác nhau bắn ra, vây quanh Giang Trần lần nữa, chỉ là, vòng vây lúc này, rõ ràng khuếch tán càng rộng.

Giang Trần lạnh lùng quét một vòng, lại nở nụ cười:

- Chẳng lẽ Tiểu Thang đảo là ổ cường đạo? Dưới ban ngày ban mặt, các ngươi thật đúng là không che dấu a.

Vài đạo thân ảnh kia, rõ ràng so với nhóm người trước mạnh hơn nhiều, bất ngờ đều là cường giả Thiên Vị. Một người trong đó, là Chu Việt mà trước kia đến gần Giang Trần.

Giờ phút này, con ngươi âm nhu của Chu Việt lại mang theo vài phần âm trầm như độc xà, ở trên người Giang Trần không ngừng đánh giá.

- Các hạ thật bản lãnh, không thấy ngươi động thủ, liền phóng đổ nhiều người như vậy. Bất quá, tại Tiểu Thang đảo, còn chưa tới phiên các hạ làm càn như thế. Chúng ta...

Giang Trần không có tâm tư nói nhảm với bọn họ:

- Om sòm! Ở đâu đến nhiều nói nhảm như vậy? Các ngươi là muốn xảo trá, hay muốn cướp bóc, nói ngay đi.

Giang Trần so với đối phương càng trực tiếp.

Hắn sao nhìn không ra, từ vừa mới bắt đầu đối phương đã nhìn chằm chằm vào mình, ngay từ đầu sẽ không có hảo ý. Làm nhiều bịp bợm như vậy, chỉ là muốn lừa đời lấy tiếng mà thôi.

Chu Việt kia khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười:

- Các hạ ngược lại là người sảng khoái, rất tốt, rất tốt. Vẫn là sự kiện kia, lần trước ngươi mượn Ngân Kiếm Bang chúng ta mấy trăm vạn Thiên Linh thạch, bao nhiêu năm qua đi...

- Còn một bộ này sao?

Bỗng nhiên Giang Trần nhếch miệng cười cười, lộ ra vẻ lành lạnh.

- Loại chuyện ma quỷ mấy trăm vạn Thiên Linh thạch này, ta không có hứng thú nghe. Bất quá ngươi muốn nói mượn, hôm nay ta ngược lại muốn mượn đầu của ngươi sử dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK