Tiết Đồng khom người nói:
- Trần ca yên tâm, ta nhất định sẽ trông coi nơi này thật tốt.
- Trần nhi, con lại muốn đi sao?
Trong biệt viện sau núi, Giang Thụ Phong nghe thấy nhi tử muốn đi xa, cũng ân cần hỏi thăm.
- Phụ thân, những ngày hài nhi không có ở đây, phụ thân yên tâm ở trong Thiếu chủ phủ tu luyện, rảnh rỗi tới nói chuyện với những bằng hữu Đan Kiền Cung, còn có đám người Lưu Chấn. Hài nhi đi ít ngày sẽ trở về.
- Ha ha, con đã quá quan tâm tới ta rồi. Con yên tâm đi, lần này phụ thân con tuyệt đối sẽ không chào mà đi đâu. Cũng tuyệt đối không rời khỏi Thiếu phủ chủ. Ta biết rõ, hiện tại vô số ánh mắt thiên hạ đều nhìn chằm chằm vào Khổng Tước thánh sơn. Nhìn chằm chằm vào thiếu chủ như con. Người làm cha như ta, không giúp được con cái gì, cũng không thể gây thêm phiền phức cho con, kéo chân sau con a.
Giang Thụ Phong là một người sảng khoái, hơn nữa hắn biết rõ tin tức của thê tử và nhi nữ, trong lòng tuy rằng lo lắng, thế nhưng đã không phải là loại lo lắng sinh tử chưa rõ như trước.
Hiện tại loại lo lắng của hắn đã hóa thành cảm giác chờ đợi.
Nhưng mà Giang Thụ Phong rất rõ ràng, chuyện này cho dù có gấp gáp cũng không gấp gáp được.
- Trần nhi, những chuyện con đã làm, vi phụ luôn cảm thấy kiêu ngạo vì con. Người làm cha như ta, theo lý thuyết không thể yêu cầu gì ở con nữa. Chỉ là... Ài, về huynh đệ thất lạc của con, con nên lưu ý nhiều hơn, nghe ngóng nhiều hơn một chút. Hiện tại người ta lo lắng nhất chính là nó.
Người làm phụ mẫu, có bao nhiêu con sẽ tốn bấy nhiêu phần tâm tư. Năm đó Giang Thụ Phong và Giang Trần ở Giang Hãn lãnh địa sống nương tựa vào nhau, sủng ái quá mức với Giang Trần.
Hiện tại hắn đối với nhi tử chưa từng gặp mặt của mình cũng vô cùng ân cần, quan tâm.
Giang Trần nhìn thấy ánh mắt có chút sầu não của phụ thân, biết rõ đây là tình thương của một người phụ thân đối với hài tử nhà mình. Trong lúc nhất thời thời gian năm đó ở Đông Phương vương quốc hiện lên trước mắt hắn, còn có những chuyện xưa, khiến cho trong lòng Giang Trần ấm áp không htooi.
- Phụ thân, chuyện này người yên tâm, hài nhi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng, tìm được đệ đệ.
Đây là hứa hẹn của Giang Trần với phụ thân mình.
Giang Thụ Phong cười cười nói:
- Chỉ hy vọng trời xanh có mắt, nó còn khỏe mạnh, còn tồn tại trên thế gian này.
- Phụ thân yên tâm, đệ tử Giang gia chúng ta phúc duyên thâm hậu, tất sẽ được trời giúp.
Giang Trần an ủi phụ thân.
Giang Thụ Phong than nhẹ một tiếng, nhìn qua khuôn mặt góc cạnh của nhi tử, giống như một ngọn núi to lớn mà cao ngạo, cứng cỏi, khiến cho tình thương của một người làm phụ thân như hắn lại lan tràn ra.
- Trần nhi, Hoàng Nhi là cô nương tốt. Chuyện của nó, vi phụ cũng biết, con không thể sa sút tinh thần được. Nam tử hán đại trượng phụ, mặc kệ khó khăn tới cỡ nào, tuyệt đối không thể để cho nữ nhân mình chịu ủy khuất. Năm đó ta vô dụng, làm cho mẫu thân của con rời khỏi ta, vô lực cứu vãn. Vi phụ hy vọng loại bi kịch này không nên xuất hiện ở trên người con.
Giang Trần gật đầu, tuy rằng hắn không nói gì, thế nhưng ánh mắt kiên định của hắn đã nói rõ tất cả.
Hai ngày sau Giang Trần mang theo Vô Song đại đế, Hòe Sơn nhị tiêu cùng với Thương Hải đại đế lặng lẽ rời khỏi Khổng Tước thánh sơn, tiến về Cửu Dương Thiên Tông.
Cửu Dương Thiên Tông ở giữa bát vực, chính là địa phương chính giữa bát vực, tuy rằng cách Khổng Tước thánh sơn xa, thế nhưng so với khoảng cách với Đan Hỏa thành lại coi như gần.
Trên đường đi Giang Trần rất ít xuất hiện, cũng không gây chuyện thị phi, chưa hết một ngày đã tới sơn môn Cửu Dương Thiên Tông.
Cửu Dương Thiên Tông thân là tông môn nhất cho nên ở một nơi có linh lực vô cùng nồng đậm.
- Thiếu chủ, đây là lần đầu tiên người tới Cửu Dương Thiên Tông sao?
Vô Song đại đế cười hỏi.
- Đúng vậy, chẳng lẽ trước kia ngươi đã tới.
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Đã tới một lần.
Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng:
- Năm đó khi ta tới Cửu Dương Thiên Tông là vì cầu một kiện thần binh lợi khí, chỉ tiếc chưa từng toại nguyện.
Tiêu Vân nói:
- Cửu Dương Thiên Tông là tông môn nhất phẩm, đối với tán tu như chúng ta cũng không quá coi trọng. Luận ngạo mạn, Thiên Long phái trong những tông môn nhất phẩm xếp thứ nhất. Cửu Dương Thiên Tông này ít nhất cũng có thể xếp thứ hai.
Có thể nhìn ra được, Tiêu Vân này đối với Cửu Dương Thiên Tông này chê trách ra sao.
Mấy ngời đứng trước sơn môn Cửu Dương Thiên Tông chỉ chỉ trỏ trỏ, đã sớm kinh động đệ tử tuần sơn của Cửu Dương Thiên Tông. Đã sớm có vài tên đệ tử tuần tra hóa thành lưu quang bay vụt tới.
- Người nào? Dám ở cấm địa Cửu Dương Thiên Tông chúng ta lén lén lút lút như vậy?
Một tu sĩ trung niên mặc y phục màu vàng đỏ lên tiếng.
Sau lưng tu sĩ trung niên này là sáu đệ tử nhỏ tuổi, hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Giang Trần.
- Đi nói cho tông chủ Cửu Dương Thiên Tông các ngươi biết, nói có khách quý từ Lưu Ly vương thành tới chơi.
Vô Song đại đế hừ lạnh một tiếng, uy áp cường đại tràn ra, lập tức đẩy mấy người kia ra xa hơn mười trượng.
Bảy người kia bị uy áp của Vô Song đại đế đẩy lui, thân thể không còn nằm trong sự khống chế mà bay ngược ra phía sau. Trong lòng kinh ngạc, hồn phi phách tán, đang muốn gọi đồng bọn, sau khi nghe thấy những lời này của Vô Song đại đế, cả đám giật mình.
- Khách quý Lưu Ly vương thành?
- Xin hỏi chư vị tiền bối là?
Người cầm đầu kia không dám giương oai, ngữ khí trở nên vô cùng cung kính, khiêm nhường.
- Không cần hỏi nhiều như vậy, đi báo cho tông chủ nhà các ngươi ra tiếp đón người.
Tiêu Vân không chút khách khí, rất nôn nóng:
- Nếu như ngươi không chịu đi, vậy chúng ta tự mình vào vậy.
Giang Trần quát:
- Tiêu Vân, không được vô lễ.
Tiêu Vân cười hắc hắc, gãi gãi đầu, chỉ là cũng không để ý lắm.
Trong sơn môn Cửu Dương Thiên Tông, dưới tông chủ, bốn đại Thái thượng trưởng lão, tuần sát sử cấp mười hai, chư vị trưởng lão của trưởng lão hội giờ phút này đang tụ họp lại.
Lần này chính là một lần hội nghị mỗi nửa năm của Cửu Dương Thiên Tông, trên cơ bản, chỉ cần không ở bên ngoài, hoặc là đang bế quan, đều phải tham dự loại hội nghị như vậy.
Tông chủ Cửu Dương Thiên Tông tên là Tả Khâu Hạo, phong hào và Vi Hạo Thiên, bình thường đều được gọi là Hạo Thiên đại đế.
- Chư vị, hội nghị nửa năm một lần, trừ bổn đế khảo hạch công trạng của mọi người những ngày qua, cũng muốn nói với chư vị về thế cục cương vực nhân loại hiện tại. Chư vị, nói thoải mái đi.
Hạo Thiên đại đế phất tay, ý bảo mọi người lên tiếng.