Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung quanh thức hải của hắn không ngờ bắt đầu từ khi nào xuất hiện một đám mây đen, giống như mây đen chằng chịt trước cơn mưa bão vậy.

Dư đan sư cả kinh, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Một khắc trước hắn vẫn còn dương dương đắc ý, cảm thấy đối phương quá yếu, ngay cả độc công kích thần thức cũng không phát hiện ra được. Sau một khắc hắn mới phát hiện ra, chung quanh thần thức của mình không ngờ bất tri bất giác bị một đám mây đen vây quanh.

Hơn nữa xu thế vây quanh này càng đáng sợ, giống như muốn thôn phệ thức hải của hắn, tùy thời có thể khiến cho thức hải của hắn sụp đổ, hủy diệt vậy.

Không tốt.

Trong lòng Dư đan sư rốt cuộc cũng xuất hiện cảm giác sợ hãi.

Mà tới lúc này Phong lão của mở miệng tuyên bố đã hết thời gian một phút đồng hồ.

Dư đan sư cảm thấy như trút được gánh nặng, nhảy ra bên ngoài trận pháp.

Vi Kiệt cười to, nói:

- Dư đan sư, ngươi làm như vậy là chủ động nhận thua hay sao?

Dư đan sư tức giận nói:

- Nhận thua? Vậy thì cũng phải xem hắn còn sống hay không mới được.

Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, có ý gì? Chẳng lẽ theo ý Dư đan sư, đối phương đã chết?

Dư đan sư cũng không giải thích, hắn ngồi xuống, xếp bằng, không ngừng thi triển thủ đọan, phong tỏa sự xâm nhập của đám mây đen đang bao quanh thần thức của hắn.

Chỉ là cho dù hắn làm thế nào, thì đám mây đen kia vẫn có xu thế xâm lấn, tuy rằng bị trì hõn một chút, thế nhưng xu thế bao quanh vẫn không ngừng tăng mạnh.

Dư đan sư nhảy dựng lên, đi về phía bố trí của hắn vừa rồi.

Vi Kiệt quát to:

- Dư đan sư, ngươi đang phá hư quy củ.

Dư đan sư đâu còn thời gian nói nhảm với hắn, hắn bay thẳng về phía Giang Trần. Hắn muốn tìm thuốc giải, tìm thuốc giải từ trên người Giang Trần. Đối phương đã trở thành người thực vật, còn không phải để cho hắn tùy ý muốn làm gì thì làm sao?

Ngay khi Dư đan sư tới gần, Giang Trần trong trận bỗng nhiên mở to mắt, lười biếng duỗi người, chậm rãi đứng lên, cái miệng ngáp vô cùng khoa trương, vẻ mặt áy náy nói:

- Ngại quá, qua bao lâu rồi? Không cẩn thận ngủ một giấc, không ngờ lại nhẹ nhõm như vậy.

Nói xong hắn mỉm cười gật đầu với Dư đan sư, nói:

- Dư dan sư, nơi này là do ngươi bố trí sao? Ta không có cảm giác uy hiếp gì cả. Thế nhưng lại khiến cho ta ngủ một giấc ngon.

Mọi người nghe vậy thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều không phải là kẻ ngu, tại sao lại không nhìn ra hiện tại Giang Trần đang giả vờ. Hắn cố ý muốn làm mất mặt Dư đan sư này.

Không phải ngươi bố trí sao? Ngay cả nửa cọng lông cũng không mất, đây gọi là đưa đối thủ vào chỗ chết sao?

Người ta ngay cả một chút việc cũng không có, ngay cả nửa cọng lông cũng không có mất, lại ngủ một giấc sảng khoái vô cùng.

Thân thể Dư đan sư run lên, thiếu chút nữa tức giận mà ngất đi.

Phụ tử Vi Thiên Thông càng trợn mắt há hốc mồm, vốn bọn họ đang dương dương đắc ý, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại. Cảnh tượng thay đổi nhanh chóng ở trước mặt không thể nghi ngờ là một cái bạt tai vô cùng mạnh lên mặt phụ tử hai bọn họ.

Vừa rồi phụ tử nhà này một câu hàng giả, một câu kẻ bịp bợp.

Kết quả là Dư đan sư kia càng giống như kẻ bịp bợm hơn, hàng giả hơn nhiều.

Vi Thiên Thông cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn nhìn thấy Dư đan sư đánh về phía Giang Trần, trong lòng âm thầm giật mình, không phải ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy đó chứ?

Thua trận thế cũng không thể nổi giận lôi đình như vậy nha.

- Dư đan sư, khoan đã.

Vi Thiên Thông nhanh chóng nói.

Đại cục làm trọng, tuy rằng Vi Thiên Thông rất muốn bóp chết cái tên gọi là Chân đan vương bỗng nhiên xuất hiện này, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết. Hiện tại nếu như trở mặt với Vi Thiên Tiếu, vạn nhất dưới sự giận dữ Vi Thiên Tiếu đánh gục Dư Đan sư, vậy thì mọi tính toán, chuẩn bị của Vi Thiên Thông hắn sẽ triệt để trở thành mây bay.

- Dư đan sư, lấy đại cục làm trọng.

Tên tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông cũng kêu lên, nói tiếp:

- Ván này cho dù rớt lại ở phía sau, chúng ta lại đánh cuộc tiếp là được. Chung quy, một Đan Vương tứ cấp không thể nào thua trong tay một Đan Vương nhị cấp được.

Nếu là lúc bình thường, Dư đan sư nhất định sẽ không tới mức mất lý trí như vậy. Nhưng mà hiện tại hắn biết rõ, lúc này là lúc tính mạng của hắn như mành treo sợi tóc.

Nếu như không lấy được thuốc giải, vậy thì một khi đám mây đen kia xâm nhập vào trong thức hải thì chính là lúc hắn mất mạng. Nghĩ tới đây hắn nào còn có thể bảo trì được bình tĩnh? Còn quản cái gì mà lấy đại cục làm trọng cơ chứ?

Đại cục gì so ra vẫn kém quan trọng hơn cái mạng nhỏ của hắn.

Giang Trần nhìn thấy Dư đan sư đánh về phía mình, hắn cũng không sợ. Tu vi của Dư đan sư này bất quá cũng chỉ là Địa Thánh Cảnh mà thôi.

Tuy rằng Giang Trần còn chưa đột phá Địa Thánh Cảnh, nhưng mà hắn còn từng đối kháng qua với Thiên Thánh Cảnh, thì xá gì phải sợ một Địa Thánh Cảnh cơ chứ?

Huống chi Giang Trần cũng nhìn ra, thiên phú võ đạo của Dư đan sư này còn xa không bằng thiên phú dụng độc của hắn ta. Không có độc vật phụ tá, Dư đan sư này căn bản không đủ để khiến cho người ta sợ hãi.

Nếu như giờ phút này Giang Trần muốn giết Dư đan sư này, chí ít có bảy tám loại biện pháp.

Chỉ là Dư đan sư này cũng sắp chết, cần gì hắn phải động chân động tay?

Hắn ta càng có xúc động muốn ra tay như vậy thì độc chướng của Mê Thần chướng sẽ phát tác càng nhanh, hắn ta sẽ chết nhanh hơn.

Ban đầu ở Anh Khấp cốc, độc chướng Mê Thần chướng kia ngay cả Cung Vô Cực, loại cường giả Hoàng cảnh tứ trọng như vậy cũng không gánh được, chứ đừng nói tới Dư đan sư này.

Lúc trước Giang Trần thu thập rất nhiều độc chướng trong Anh Khấp cốc, tuy rằng độc tính không bá đạo bằng trong Anh Khấp cốc, không có đậm đặc như thế.

Thế nhưng mà ở trong độc trận, muốn đối phó với một Dư đan sư thì quá dư.

Vi Thiên Thông nhìn thấy Dư đan sư giống như hổ điên, trong lòng cũng hiểu được có chút không đúng, hắn liền tiến lên phía trước, muốn chế trụ Dư đan sư.

- Dư đan sư, yên tĩnh một chút đi.

Bố trí kế tiếp của Vi Thiên Thông còn cần mượn nhờ thủ đoạn của Dư đan sư này, sao có thể để cho người này tiếp tục điên loạn được như vậy?

Trong mắt Dư đan sư như phóng ra lửa:

- Tĩnh cái con mẹ ngươi. Vi Thiên Thông, nếu như không phải ngươi muốn làm nhiều trò phức tạp như vậy, lão tử đã sớm hạ độc toàn bộ VI gia các ngươi, làm sao có thể kéo dài tới ngày hôm nay được?

Dư đan sư chửi ầm lên, bộ dáng giống như đã điên rồi.

Vi Thiên Thông trợn mắt há hốc mồm, hắn tuyệt đối không thể ngờ được, một người bình thường rất tỉnh táo, tại sao bỗng nhiên lại có thể điên cuồng được như vậy?

Chẳng lẽ tiểu tử này trúng độc gì đó dẫn tới nổi điên?

Vi Thiên Thông nhíu mày quát lớn:

- Dư đan sư, ngươi ăn nói điên khùng gì vậy? Câm miệng cho ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK