- Đúng rồi, Thiệu Tiểu ca, biên giới gia tộc ta, có một nơi gọi là Vân Đà Sơn, núi này theo một vị tộc lão nói, có lẽ ẩn chứa linh mạch, có được tiềm lực rất kinh người. Chỉ là, hắn ở phương diện này không có thiên phú gì. Lão phu hỏi một câu, Tiểu ca ở phương diện này, có thiên phú hay không?
Giang Trần trầm ngâm một lát:
- Nếu là linh mạch bình thường, tựa hồ cũng không tồn tại độ khó khai phát gì a?
- Nói như vậy, cái kia chỉ sợ không phải là linh mạch bình thường?
Trong nội tâm Yến Vạn Quân khẽ động.
- Không có tự mình khảo sát, vãn bối không dám vọng luận.
Giang Trần rất cẩn thận.
- Vậy nếu như mời ngươi đi xem xét một phen, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần khảo sát ra kết quả?
Yến Vạn Quân nhịn không được hỏi.
Nếu như có thể khai phát ra Vân Đà Sơn, thật đúng là có linh mạch, Yến Vạn Quân hắn tuyệt đối là công lao không nhỏ. Cho nên, chuyện này là cơ hội tốt lập công, Yến Vạn Quân không muốn bỏ qua.
Giang Trần trầm ngâm nói:
- Vãn bối làm việc, xưa nay không thích nói bốc phét. Chỉ có tự mình khảo sát, mới có thể nói cho tiền bối kết quả cụ thể. Trước đó dự đoán, không có ý nghĩa. Bởi vì cân nhắc đến các loại nhân tố thiên thời địa lợi, địa phương bất đồng, hình dạng mặt đất bất đồng, nội tại kết cấu bất đồng, được kết luận đều ngày đêm khác biệt. Cho nên, trước đó dự đoán, ý nghĩa không lớn.
Giang Trần trả lời như vậy, ngược lại để cho Yến Vạn Quân cảm thấy trong bụng hắn có hàng. Nếu như Giang Trần không nói hai lời, trước thổi Thiên Hoa Loạn Trụy, chỉ sợ Yến Vạn Quân sẽ hoài nghi hắn.
- Như vậy, nếu lão phu muốn mời ngươi đi Vân Đà Sơn xem xét một phen, Tiểu ca có nể tình không?
Yến Vạn Quân thăm dò.
Vấn đề này, Giang Trần nhất thời lại không có vội vã tiếp nhận.
Ngẫm nghĩ một lát, mới mỉm cười nói:
- Trưởng lão, khai phát một linh mạch, nhất là loại linh mạch không dễ khai thác, hao phí thời gian, có khả năng là vài chục năm, mấy trăm năm. Dù chỉ là khảo sát thoáng một phát, chỉ sợ cũng cần mấy năm. Hiện tại võ đạo của vãn bối không có đại thành, đúng là thời kì Trúc Cơ mấu chốt. Nếu chậm trễ mấy năm, võ đạo chi lộ tất nhiên sẽ bỏ qua rất nhiều. Cho nên, việc này vãn bối cũng không dám một ngụm đáp ứng.
Giang Trần nói, chỉ là một bộ phận tình hình thực tế.
Trên thực tế, hắn cũng không phải bởi vì sợ chậm trễ võ đạo, mà là lo lắng chuyến đi này mấy năm, vạn nhất ân oán của Hoàng Nhi cùng Hạ Hầu gia tộc bộc phát, hắn ở phía xa biên giới, đuổi trở lại không kịp, chẳng phải là chung thân tiếc nuối.
Cho nên, trong mười năm này, chỉ cần là khu vực quá xa, hắn đều sẽ không đáp ứng.
Trừ khi hắn có thể xác định Hạ Hầu Tông kia không ở thần đô, không ở Hạ Hầu gia tộc.
Yến Vạn Quân cười nói:
- Nếu phải hao phí vài năm, chúng ta tự nhiên sẽ không ép buộc.
Nhưng Yến Thanh Tang lại kháng nghị nói:
- Gia gia, Thiệu huynh đệ vừa mới đến Yến gia, ngươi liền phân phối cái này, bố trí cái kia, có chút đạo đãi khách hay không. Hơn nữa, người ta nói cũng đúng tình hình thực tế. Ngươi không phải thường thường nói, chúng ta ở cái tuổi này, đúng là thời kì Trúc Cơ mấu chốt sao?
Yến Vạn Quân cầm Yến Thanh Tang hết cách rồi, liên tục cười khổ:
- Ngươi tiểu tử thúi này, ngươi thật biết ăn nói. Gia gia lại chưa nói Thiệu Tiểu ca phải đi. Đây chỉ là gia gia tư nhân thỉnh cầu. Bên gia tộc, cũng không có cứng nhắc phân chia. Đúng rồi, lần này ngươi ở Lam Yên đảo vực, có phải được một tí Cổ Ngọc hay không. Lấy ra hai khối tính chất tốt nhất...
- Làm gì vậy?
Vẻ mặt của Yến Thanh Tang cảnh giác.
- Gia gia, ngươi cũng đừng muốn bóc lột thành quả lao động của ta.
- Ngươi tiểu tử này, ngươi ăn của ta, dùng của ta, gia gia dùng ngươi hai khối Cổ Ngọc, lại muốn mệnh ngươi sao?
- Ngươi phải trước nói ngươi lấy làm gì!
Vẻ mặt Yến Thanh Tang đề phòng.
- Qua ít ngày, một vị thiên kim của Hạ Hầu gia tộc tổ chức sinh nhật, sẽ mời thiên tài trẻ tuổi ở thần đô đi tham gia. Gia gia có ý tứ là, ngươi mang theo Cổ Ngọc ngươi lấy được...
Sắc mặt của Yến Thanh Tang tái rồi, Hạ Hầu gia tộc? Nghe được bốn chữ này, lòng hắn chỉ có hỏa khí!
Đừng nhìn Yến Thanh Tang có đôi khi cà lơ phất phơ, nhưng trên thực tế, hắn có chút vấn đề, là dị thường cố chấp, nhất là vấn đề Hạ Hầu gia tộc, hắn càng là một cây gân, không hề thỏa hiệp. Điểm này, thời điểm ở Lộng Ngọc Lâu, cũng đã phát huy vô cùng tinh tế.
Cho nên, nghe nói là sự tình Hạ Hầu gia tộc, phản ứng đầu tiên của Yến Thanh Tang là mâu thuẫn. Hắn cảm thấy, mình đối với Hạ Hầu gia tộc hận thấu xương, lúc này còn phải đi tham gia sinh nhật một vị thiên kim của Hạ Hầu gia tộc? Còn phải đưa lên thượng đẳng Cổ Ngọc của mình?
Yến Thanh Tang từ trên tâm lý là không tiếp thụ được.
- Gia gia, Hạ Hầu gia tộc kia khinh người quá đáng, nhất mạch chúng ta, bị bọn hắn khi dễ còn chưa đủ sao? Hiện tại chẳng lẽ còn muốn liếm láp đi đút lót bọn hắn?
Yến Thanh Tang khí không chỗ đánh, ngữ khí có chút không tốt lắm.
- Ai, ngươi tiểu tử này, lúc nào có thể từ bỏ cái tật xấu ấy?
Yến Vạn Quân trong tiếng thở dài, có bất đắc dĩ thật sâu.
Tính cách của Tôn nhi này không hiểu biến báo, ở trên sự tình Hạ Hầu gia tộc, càng là cố chấp như vậy. Cái này để cho Yến Vạn Quân rất đau đầu.
- Thanh Tang, nếu ngươi ngay cả chút lòng dạ ấy cũng không có, chút chịu nhục ấy cũng làm không được, về sau như thế nào chống đỡ nhất mạch ta truyền thừa? Như thế nào gánh chịu nghiệp lớn phục hưng của nhất mạch chúng ta? Sao có tư cách trở thành người kế thừa Yến gia?
Ngữ khí của Yến Vạn Quân hơi có chút luyện sắt không thành thép.
Giang Trần suy nghĩ một lát, mở miệng nói:
- Yến huynh, hai khối Cổ Ngọc này, ta giúp ngươi ra.
Yến Thanh Tang trừng mắt nhìn Giang Trần:
- Cái này căn bản không phải sự tình hai khối Cổ Ngọc! Hạ Hầu gia tộc khi dễ Yến gia chúng ta như vậy, hiện tại chúng ta ngược lại phải mặt dạn mày dày đi nịnh bợ bọn hắn, dựa vào cái gì?
- Ngươi nói dựa vào cái gì? Bằng người ta mạnh hơn chúng ta, bằng người ta tùy thời tùy chỗ có thể làm cho Yến gia chúng ta càng thêm không may, ngươi nói dựa vào cái gì?
Yến Vạn Quân khí không chỗ đánh.
- Thanh Tang, chuyện khác, lão phu một mực dung túng ngươi, lão phu cảm thấy, người trẻ tuổi có chút tính cách, cũng không phải chuyện xấu, cho nên gia gia đối với ngươi không quá hà khắc. Nhưng mà, nếu như ngươi ở trên sự tình Hạ Hầu gia tộc, thủy chung không chịu nhục được, tương lai nhất định gặp rắc rối. Ta hỏi ngươi, nếu như ngày mai Hạ Hầu Tông kia đến lấy Hoàng Nhi, ngươi có thể làm sao?
- Ta...
Vẻ mặt của Yến Thanh Tang tức giận, há hốc miệng, nhưng lại một câu cũng nói không nên lời, hắn có thể như thế nào đây?
Cái gì cũng không làm được!
Ngoại trừ trơ mắt nhìn Hạ Hầu Tông mang Hoàng Nhi đi, hắn thật đúng là cái gì cũng không làm được.