Phải biết rằng đạo dây chuyền phong ấn kia chỉ mới buông lỏng đôi chút, cũng chưa được kích phát hoàn toàn.
Dù vậy, năm đó khi đạo dây chuyền phong ấn này còn chưa hoàn toàn buông lỏng. gặp công kích thần thức của Hi lão trong gia tộc Hoàng Nhi, nó cũng có thể nhẹ nhõm hóa giải.
Mà lúc trước, khi Giang Trần tìm hiểu chín tấm Lưu Ly bia, cũng dựa vào phong ấn này bảo hộ thức hải.
Trên thực tế, Giang Trần ở phương diện này vẫn còn có chút kinh nghiệm. Lúc trước hắn có được tám pho tượng phong ấn bên trong là thần hồn của tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc. Khi đó hắn đã cảm ứng được uy năng và ý chí ẩn chứa trong tám pho tượng nhỏ kia.
Mà hiện tại, Mê Thần khôi ngẫu này tuy rằng khác với thần hồn của Cự thạch nhất tộc, thế nhưng kỳ thực tuy rằng khác nhau, thế nhưng kết quả lại giống nhau tới mức kỳ diệu.
Cũng giấu ở bên trong hình hài một bức tượng, cũng phải cảm ứng được thần thức chấn động.
Đột nhiên linh qunag trong thần thức Giang Trần lóe lên, giống như là nhắc nhở, bỗng nhiên phát ra sự nhắc nhở trong thức hải của Giang Trần.
- Tìm được một pho rồi.
Ánh mắt Giang Trần gắt gao tập trung vào bức tượng này, lưu lại lạc ấn thần thức của mình.
Sau khi tập trung, Giang Trần lại tiếp tục.
Thời gian trôi qua từng chút một.
bầu không khí ở hiện trường vô cùng ngưng trọng. Tiến triển của Giang Trần không ngừng đẩy mạnh.
Tìm được pho thứ nhất, thì có pho thứ hai, pho thứ ba.
Sau nửa canh giờ, Giang Trần đã thành công tìm được ba pho Mê Thần khôi ngẫu. Đã hoàn thành yêu cầu thấp nhất của Hồng Hầu tiền bối kia.
Yêu cầu thấp nhất của Hồng Hầu tiền bối là phải tìm được ba pho Mê Thần khôi lỗi.
Đương nhiên, Hồng Hầu còn nói qua, Mê Thần khôi ngẫu này tìm càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt. Tìm ra Mê Thần khôi lỗi càng nhiều càng ít, có liên quan tới ban thưởng của hắn ở cung thứ ba này.
Sau khi tìm được ba pho tượng, tâm tình Giang Trần yên ổn hơn rất nhiều. Nhiệm vụ căn bản đã hoàn thành, kế tiếp chính là nhiệm vụ tiến giia.
CHuyện này cam đoan tâm tình Giang Trần càng ngày càng tốt.
Tâm tình nhẹ nhõm, hiệu quả dĩ nhiên là làm chơi ăn thật.
Một giờ qua đi, lạc ấn thần thứ của Giang Trần đã tập trung vào bảy bức tượng.
Thời gian lúc này cũng triệt để không còn.
- Tốt, đã tới giờ.
Thanh âm của Hồng Hầu lạnh nhạt vang lên:
- Giang Trần tiểu tử, trong vòng một giờ, ngươi tìm ra mấy bức tượng?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, thong dong trả lời:
- Vãn bối may mắn không làm nhục mệnh, tìm ra bảy pho tượng Mê Thần khôi ngẫu.
- Cái gì?
Hồng Hầu nghe Giang Trần trả lời, quả thực sững sờ:
- Ngươi nói ngươi tìm được bảy cái?
Hiển nhiên trong thanh âm của Hồng Hầu lộ ra một chút không tin tưởng.
Giang Trần cũng không biện minh gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu, tỏ vẻ bản thân mình không có nói ngoa.
- Tốt, rất tốt.
Hồng Hầu gật đầu:
- Hiện tại thúc dục ấn ký thần thức của ngươi, để bản hầu nhìn xem bảy pho Mê Thần khôi ngẫu ngươi tìm ra rốt cuộc có phải là thực hay không?
Quả thực Hồng Hầu có chút giật mình, bởi vì trong Chúng Sinh bích này của hắn tổng cộng có bảy pho Mê Thần khôi ngẫu. Trong ngàn vạn chúng sinh, che dấu bảy pho Mê Thần khôi ngẫu.
Mà Giang Trần này lại nói tìm được bảy pho Mê Thần khôi ngẫu của hắn, bảo làm sao không khiến cho Hồng Hầu hắn kinh hãi được chứ?
Giang Trần cũng không sĩ diện, thúc dục thần thức, tập trung thần thức hắn vào ấn ký hắn đã hạ trên bảy pho Mê Thần khôi ngẫu, sau đó đồng thời thúc dục ấn ký hắn đã lưu lại.
Đinh, đinh, đinh.
Thanh âm thâm thúy liên tục không ngừng truyền ra, tựa như tiếng chuông gõ, dễ nghe cực kỳ.
Bảy pho Mê Thần khôi lỗi bị thần thức của Giang Trần thúc dục, nhao nhao tản ra quang mang chói mắt, pháp thân bắn ra quang mang mê người.
Hồng Hầu triệt để ngây người.
Giang Trần, không ngờ toàn bộ tập trung, tìm ra được bảy pho Mê Thần khôi lỗi của hắn, hơn nữa một cái cũng không kém. Chẳng những nhắm trúng toàn bộ mục tiêu, hơn nữa còn không sai một chút nào.
Tỉ lệ chính xác có thể nói là mười phần.
Trong lúc nhất thời, tiền bối thượng cổ kiêu ngạo như Hồng Hầu nhất thời cũng hít sâu một ngụm khí lạnh, nói không ra lời, lâm vào trong trạng thái cực kỳ khiếp sợ.
Nếu như thủ hộ giả này không phải là Hồng Hầu hắn mà là người khác, cơ hồ hắn hoài nghi, liệu có phải trợ giúp người trẻ tuổi này ăn gian hay không.
Thế nhưng mà chính như lời hắn nói lúc trước vậy. Hồng Hầu cung này chỉ có một mình Hồng Hầu hắn thủ hộ. Tất cả mọi chuyện ở đây đều do một mình Hồng Hầu hắn khống chế.
Nếu như nói có người trợ giúp Giang Trần ăn gian, vậy cũng chỉ có Hồng Hầu hắn mới có tư cách này.
- Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Hồng Hầu tán thưởng không thôi:
- Người còn trẻ như vậy, thời thượng cổ anh tài tập trung, cũng chưa có yêu nghiệt tuyệt thế như vậy. Đây rốt cuộc là trùng hợp? Hay là tiểu tử này quả thực là yêu nghiệt như vậy?
Trong lòng Hồng Hầu rung động không hiểu, thật lâu không nói ra lời.
Giang Trần lẳng lặng đứng ở giữa, tuy rằng hắn không có nghe thấy thanh âm của Hồng Hầu, nhưng mà bầu không khí hiện tại khiến cho Giang Trần có một loại dự cảm rất tốt.
Hắn cảm thấy bảy pho Mê Thần khôi ngẫu mà hắn tìm ra chỉ sợ không sai chút nào. Nếu không mà nói, bằng tính tình của Hồng Hầu tiền bối này, sẽ không thừa cơ chế nhạo hắn một chút sao?
Hồng Hầu tiền bối không mở miệng, chỉ có một nguyên nhân, đó là không tìm ra bất kỳ chỗ nào có thể bắt bẻ.
Quả nhiên, một lúc lâu sau, Hồng Hầu mới thở dài một hơi:
- Được rồi, người trẻ tuổi, bản hầu phải thừa nhận, ngươi có thể đi tới nơi này quả thực có vốn liếng cuồng ngạo.
Nhân vật nhưu Hồng Hầu, không đơn giản sẽ mềm giọng như vậy. Hắn mềm giọng như vậy, nguyên nhân không có gì khác, chỉ có một chữ đơn giản. Đó là phục.
Đối với người trẻ tuổi kia triệt để bội phục.
Giang Trần mỉm cười:
- Tiền bối, tiểu tử lần này cũng có chút may mắn. Trên phương diện thần thức này có một ít tâm đắc. Có lẽ tiểu tử trời sinh có duyên với Hồng Hầu cung này a.
Giang Trần không có đắc ý quên mình.
Hồng Hầu gật gật đầu, ngữ khí cực kỳ phức tạp:
- Ngươi nói đúng, có lẽ tiểu tử ngươi trời sinh hữu duyên với Hồng Hầu. Không đúng, tiểu tử ngươi trời sinh có duyên với lục cung truyền thừa. Dùng tu vi Hoàng cảnh của ngươi thông qua Thiên Côn cung bản hầu cũng cảm thấy bất ngờ, thế nhưng không ngờ ngươi lại xông qua ba cung. Bản hầu hiện tại rốt cuộc cũng biết được, Thiên Côn thượng nhân và Trùng Tiêu tôn giả coi trọng ngươi quả thực là có lý do.
Hồng Hầu thay đổi cách nói khó chịu với Giang Trần lúc trước, tuy rằng không tới mức thân thiết như Trùng Tiêu tôn giả với Giang Trần, thế nhưng cũng không có vẻ bài xích như lúc trước nữa.
Không thể nghi ngờ, biểu hiện của Giang Trần cũng chinh phục Hồng Hầu.