- Ta muốn nói, là cái này. Ta có thể thay Giang huynh đệ đảm bảo.
- Tiếu huynh, sự tình đảm bảo, ta còn muốn nghĩ biện pháp. Hảo ý của ngươi, ta tâm lĩnh.
Vốn Giang Trần cảm thấy, Tiếu công tử chịu đảm bảo, cũng không tệ lắm.
Bất quá hắn lập tức nghĩ đến, tương lai mình muốn chạy trốn khỏi nơi đây. Nếu như là Tiếu công tử đảm bảo mình tham gia tuyển bạt, vạn nhất sau này mình vỗ bờ mông chạy trốn, Tiếu công tử rất có thể sẽ bị liên quan đến.
Bởi như vậy, Giang Trần ngược lại là không có ý tứ để cho Tiếu công tử đảm bảo rồi.
Tiếu công tử nao nao:
- Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta không có năng lực này?
Giang Trần lắc đầu:
- Tiếu huynh không cần nghĩ nhiều, nhờ ngươi đảm bảo vốn là chuyện tốt. Chỉ là, tiền đồ của ta khó định, để ngươi đảm bảo, ta sợ một ngày kia sẽ liên lụy ngươi.
Tiếu công tử là người thông minh, nghe vậy đã minh bạch cái gì.
Trừng mắt:
- Chấp niệm thoát đi nơi đây của ngươi, thật đúng là so với người bình thường càng điên cuồng a. Chẳng lẽ ngươi tâm ý đã quyết?
- Ta nhất định phải ly khai Đông Diên đảo này.
Ngữ khí của Giang Trần vô cùng kiên quyết.
Tiếu công tử thở dài, hắn cũng không biết nên nói như thế nào rồi.
- Giang huynh đệ, ta rất thưởng thức quyết tâm của ngươi. Chuyện này, ta cũng sẽ không tiết lộ với những người khác. Bất quá, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trước khi không có nắm chắc tuyệt đối, thì không nên nếm thử lung tung. Bởi vì chạy trốn, tại Đông Diên đảo là tội lớn nhất.
- Tại Đông Diên đảo, có đôi khi ngươi giết người phóng hỏa cũng chưa hẳn là tử tội. Nhưng nếu như ai muốn chạy trốn, như vậy nhất định là tử tội!
Ngữ khí của Tiếu công tử ngưng trọng dặn dò.
- Ta đã biết, đa tạ Tiếu huynh nhắc nhở.
Giang Trần chắp tay nói.
- Bất quá, cái tuyển bạt này, ta vẫn là muốn tham gia. Không biết cái đảm bảo này, còn có thể có biện pháp khác không?
Tiếu công tử thở dài:
- Biện pháp thì rất nhiều. Trên thực tế, cái đảm bảo này, cũng là một cơ hội để bảy thế lực lớn vơ vét của cải. Bất luận thế lực nào, đều cho ra rất nhiều danh ngạch đảm bảo, lấy ra mà bán. Ngươi ngẫm lại, người ý định tham gia tuyển bạt rất nhiều, không phải mỗi người đều có bối cảnh của bảy thế lực lớn. Như vậy bọn hắn muốn tham gia tuyển bạt, chỉ có thể dựa vào mua bán danh ngạch.
- A? Còn có chuyện như vậy?
Trong lòng Giang Trần vui vẻ.
Nếu như là tiền tài giao dịch, cái kia liền đơn giản.
- Ân, hiện tại bảy thế lực lớn, đã có một ít thế lực bắt đầu bán ra danh ngạch rồi. Một cái danh ngạch, cần ba vạn Thiên Linh thạch, tương đối đắt đỏ.
Chỉ là đề cử một danh ngạch, thì cần ba vạn Thiên Linh thạch, đây thật là giá trên trời.
Thử nghĩ thoáng một phát, nếu như đề cử một vạn danh ngạch, cái kia chính là ba trăm triệu Thiên Linh thạch. Đây quả thực là sinh ý nằm không kiếm tiền.
Giang Trần chắp tay nói:
- Đa tạ Tiếu huynh chỉ điểm.
Tiếu công tử đè tay:
- Tốt rồi, chúng ta cũng đừng tạ ơn tới tạ ơn lui nữa. Uống rượu ngon của ngươi, vốn nên vì ngươi đảm bảo một lần, trả lại nhân tình mới đúng.
Giang Trần cười nói:
- Sự tình dùng tiền có thể giải quyết, thì dùng tiền giải quyết là tốt rồi. Cũng miễn cho có hậu hoạn gì, bị người nắm thóp.
Ba vạn Thiên Linh thạch, cũng không tính quý. Ít nhất đối với Giang Trần mà nói, hắn hoàn toàn gánh nổi.
Tiếp đến, hai người không có nhắc lại sự tình tuyển bạt nữa. Ngược lại là Tiếu công tử kia, tựa hồ đối với thế giới bên ngoài phi thường tò mò, lời nói tầm đó, tràn đầy hướng về.
Giang Trần thở dài:
- Lúc nào Đông Diên đảo này có thể giải cấm, để cho tất cả mọi người khôi phục tự do, có thể tự do xuất nhập đây?
- Khó a! Số mệnh của Đông Diên đảo chính là như vậy.
Ngữ khí của Tiếu công tử có chút đau thương.
Hai người đối ẩm cho tới khuya, mới lưu luyến chia tay. Nhìn ra được, Tiếu công tử này đối với Giang Trần, còn là phi thường thưởng thức.
Hiển nhiên, phương thức làm người của Giang Trần cùng những người khác bất đồng, thắng được Tiếu công tử hảo cảm. Mà Tiếu công tử này, cũng là người trọng tình.
Sau khi Giang Trần trở lại phòng, ngoài ý muốn phát hiện cửa phòng của mình, để một tí đồ ăn tinh mỹ. Hiển nhiên, nhìn thủ bút kia, hẳn là Tinh Đồng làm.
Giang Trần thuận tay cầm lên những điểm tâm này, về tới trong phòng của mình.
Tình báo của Tiếu công tử, để cho Giang Trần không khỏi tâm động. Hắn cảm thấy, mình nên đi nếm thử một chút.
Nếu như có thể tiến vào phủ thành chủ, tiếp cận thành chủ, có lẽ mình có thể đạt được tin tức nhiều hơn?
Màn đêm buông xuống không nói chuyện, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần liền ý định đi tìm một thế lực lớn, giao tiền mua danh ngạch đảm bảo, đi tham gia tuyển bạt.
- Giang đại ca, ngươi muốn đi ra ngoài sao?
Tinh Đồng cũng dậy rất sớm, ở bên ngoài hành lang, cùng phụ thân nàng tản bộ, nhìn thấy Giang Trần đi ra ngoài, liền hỏi thăm.
- Ta đi ra ngoài báo danh, tham gia phủ thành chủ tuyển bạt.
Giang Trần ngược lại không có ý định giấu diếm.
Tinh Huy nghe vậy, con mắt sáng ngời:
- Giang công tử cũng ý định đi tham gia tuyển bạt sao? Dùng thiên phú của Giang công tử, tuyển bạt thi đấu, đích thật là một bình đài quật khởi phi thường tốt.
- Ngươi biết tuyển bạt thi đấu này?
Giang Trần có chút tò mò.
Tinh Huy thở dài:
- Ta tự nhiên biết rõ, bởi vì ta đã từng tham gia. Chỉ là đối thủ quá nhiều quá mạnh mẽ, thực lực cùng thiên phú của ta chỉ coi như không tệ, nhưng cuối cùng nhất không thể nào trúng cử. Bất quá, Giang công tử thiên tài kinh diễm, tuyển bạt thi đấu, nhất định có thể trổ hết tài năng.
- Đa tạ.
Giang Trần cười cười, chắp tay đi ra ngoài.
Tinh Đồng nhìn bóng lưng Giang Trần ly khai, nói khẽ:
- Phụ thân, Giang đại ca hắn tham gia tuyển bạt, có thể thành công sao? Lúc trước hắn đắc tội Thành Vệ quân, hiện tại đi tham gia tuyển bạt, có thể bị người ghi hận hay không?
- Đồng nhi, ngươi suy nghĩ nhiều. Thành Vệ quân chỉ là quân sĩ bình thường mà thôi. Chút bổn sự của bọn hắn, ở trước mặt thành chủ đại nhân, căn bản không có bất luận quyền nói chuyện gì. Nếu như Giang công tử thật sự từ trong tuyển bạt trổ hết tài năng. Những Thành Vệ quân kia đập mã thí tâng bốc của hắn còn không kịp, sao dám nhớ thương tìm hắn báo thù?
Tinh Huy rốt cuộc là người từng trải, rất nhiều vấn đề nhìn càng thêm thấu triệt.
Nhìn phương hướng Giang Trần ly khai, Tinh Huy như có điều suy nghĩ. Thật lâu về sau, Tinh Huy mới thở dài một hơi:
- Đồng nhi, nhận thức Giang công tử này, có lẽ là duyên phận. Ngươi biết hiện tại phụ thân nghĩ cái gì không?
- Cái gì?
Tinh Đồng khó hiểu.
- Hiện tại phụ thân rất muốn Giang công tử có thể từ trong tuyển bạt thắng được, trở thành tâm phúc của thành chủ đại nhân. Nói như vậy, hắn ở Tội Nghiệt Chi Thành, là người của phủ thành chủ. Dùng thiên phú tài tình của hắn, nói không chừng qua vài năm, có thể cường thế quật khởi. Nói như vậy, có lẽ, phụ thân đem ngươi phó thác cho Giang công tử, là một lựa chọn rất tốt.
- À?
Tinh Đồng nghe vậy, hoa dung thất sắc, trên mặt vừa sợ hãi, lại thẹn thùng.