Bỗng nhiên nàng ồ một tiếng, đôi mắt đẹp bị hấp dẫn qua, phát ra tiếng sợ hãi thán phục, ngọc thủ không khỏi che miệng lại.
- Giang Trần, Ngân Nguyệt Yêu Viên của ngươi, vậy mà đã bắt đầu chém giết? Là thức tỉnh như thế nào a?
Đan Phi đã bất chấp chế nhạo Giang Trần, lực chú ý hoàn toàn bị Ngân Nguyệt Yêu Viên hấp dẫn qua.
- Thức tỉnh như thế nào, vậy ngươi phải hỏi chúng a.
Giang Trần cười cười, chỉ vào hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên cười nói
Đan Phi không hổ là cuồng chăn nuôi Linh thú, hoàn toàn không để ý hình tượng thục nữ, xắn tay áo, muốn nắm Ngân Nguyệt Yêu Viên lên quan sát.
- Đừng động chúng, trên người của ngươi có khí tức đồng bạn của chúng. Ở thời điểm chúng bán thức tỉnh, căn bản không cách nào phân biệt, sẽ coi ngươi trở thành đối tượng công kích.
Giang Trần lời còn chưa nói hết, Đan Phi đã "A" một tiếng, hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên kia ngay ngắn quay đầu lại, hướng nàng trảo qua.
Cũng may tu vi của Đan Phi không kém, tránh qua một bên, cuối cùng không có bị trảo trúng.
- Giang Trần, sao ngươi không nói sớm?
Sau khi né qua, mới nghe Giang Trần cảnh cáo, Đan Phi nhịn không được phàn nàn.
- Ta đã nói rất nhanh rồi? Ai biết tốc độ ra tay của ngươi so với ta nói còn nhanh hơn? Không phải ngươi có hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên sao, như thế nào, còn muốn đánh chủ ý của ta?
Đan Phi cười hắc hắc, đôi mắt đẹp chuyển động nhanh như chớp, lộ ra một tia giảo hoạt.
- Vốn không có ý định tính đến ngươi, bất quá Ngân Nguyệt Yêu Viên của ngươi đào tạo tốt như vậy, bổn tiểu thư muốn không nghĩ cũng khó.
Giang Trần nghe xong lời này, mặt cũng tái rồi:
- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngân Nguyệt Yêu Viên này, không dễ dàng quen thuộc chủ nhân, bây giờ ngươi muốn đổi, vậy trước đó chúng ta làm, đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đằng sau nếu cùng chúng thành lập khế ước, sẽ khó càng thêm khó.
Giang Trần tự nhiên không phải nói chuyện giật gân, Linh thú đổi chủ, đích thật là một việc phi thường kiêng kị.
Đan Phi tức giận nói:
- Giang Trần, có phải trong mắt ngươi, bổn tiểu thư là người tham lam như vậy hay không? Ai nói muốn đổi với ngươi? Loại thường thức Linh thú không thể tùy tiện đổi chủ kia, ta cũng biết. Ta là muốn hỏi ngươi, có bí quyết đào tạo gì chia xẻ thoáng một phát hay không.
- Hắc hắc, cái này sao, ngược lại không phải là không thể thương lượng. Bất quá, gần đây ta đào tạo Linh thú, Linh Dược rất thiếu thốn. Thái Phó biệt viện các ngươi tài đại khí thô, có phải nên...
Giang Trần cười hắc hắc nói.
- Tốt ngươi cái Giang Trần, chủ ý cũng đánh tới trên đầu Thái Phó đại nhân. Uổng công lão nhân gia còn che chở ngươi như vậy, thật sự là bạch nhãn lang.
Đôi mắt của Đan Phi lưu chuyển, lông mày kẻ đen có chút nhướng lên.
Tuy giả bộ tức giận, nhưng một cái nhăn mày, một nụ cười tầm đó, lại làm cho Ôn Tử Kỳ ở một bên, cũng hơi có chút tự ti mặc cảm.
Đan Phi tiểu thư này, quả nhiên là thiên sinh lệ chất, một lời nói một nụ cười tầm đó, phảng phất có một loại linh khí chảy xuôi, bất luận nam nữ, đều bị nàng khuynh đảo.
Ngược lại là Giang Trần, tiêu sái cười cười:
- Thái Phó đại nhân rất chiếu cố người trẻ tuổi, nếu như hắn biết ta xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, nhất định sẽ đại lực trợ giúp.
- Miệng lưỡi trơn tru. Được rồi Giang Trần, ngươi muốn Linh Dược, Thái Phó đại nhân nhất định là có. Bất quá, Linh Dược càng nhiều nữa, là ở Bảo Thụ Tông. Có thể nói, trong liên minh 16 nước, có nửa số Linh Dược, đều xuất phát từ Bảo Thụ Tông. Bảo Thụ Tông, trời sinh là bảo khố Linh Dược, là đại Dược Viên. Nếu như ngươi muốn càng nhiều Linh Dược nữa, chỉ có đi Bảo Thụ Tông.
Hai mắt Đan Phi linh động, nhìn qua Giang Trần, trong con ngươi lóng lánh lấy sắc thái nghiêm túc.
- Như thế nào? Lần này Đan Phi tỷ tới, là du thuyết ta gia nhập Bảo Thụ Tông sao?
Giang Trần cười ha hả nói:
- Chẳng lẽ nhìn ta không vừa mắt, muốn ta tiến vào Bảo Thụ Tông, để Thiết Xán kia hành hạ?
- Giang Trần, không nên nói đùa. Ta là nói chuyện nghiêm túc. Lần này tới, ta là được Thái Phó ra lệnh, đến nói cho ngươi biết một sự kiện.
Giang Trần thấy Đan Phi không giống nói giỡn, cũng nao nao, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Chẳng lẽ là về bốn đại tông môn đại tuyển?
- Ân? Ngươi nghe nói rồi? Từ nơi nào nghe nói?
Đan Phi lộ ra vẻ kinh ngạc, tin tức này, là tin tức nội bộ, chỉ có đệ tử hạch tâm trong tông môn mới biết.
- Hắc hắc, ta là nghe tin đồn.
Giang Trần phát hiện mình thất thố, nói lộ ra rồi. Việc này, hắn tự nhiên không thể nói là nghe Chu Dật cùng La Hoàng nói.
Cũng may Đan Phi không có dây dưa, mà gật gật đầu:
- Lần đại tuyển này, kích thước to lớn, có thể nói chưa từng có. Vốn, Thái Phó đại nhân đối với tông môn tuyển bạt, là không có hảo cảm gì. Bởi vì tông môn tuyển bạt, trên cơ bản không có cảm giác gì mới lạ. Nhưng mà, lần này lại bất đồng. Lần này vì tuyển bạt nhân tài, bốn đại tông môn đều tiêu hết tiền vốn, lấy ra rất nhiều lợi ích phong phú, đến ban thưởng cho người xuất chúng. Thậm chí, ngay cả mấy lão quái Nguyên cảnh lánh đời, cũng sẽ ra mặt.
Nói tới Nguyên cảnh lão quái, trong giọng nói của Đan Phi, cũng có một phần tôn sùng cùng kính ngưỡng.
Tuy ở trong tính cách của nàng có chút thanh cao. Nhưng mà, đối với cường giả chân chính, Đan Phi vẫn rất kính nể.
Nguyên Cảnh Tôn Giả, không thể nghi ngờ là đại biểu cho đỉnh phong của liên minh 16 nước.
Mặc dù là Diệp thái phó lão, cách cái đỉnh phong này, cũng còn kém một bước.
Đan Phi coi lão gia tử như Thiên Thần, tự nhiên, đối với Nguyên Cảnh Tôn Giả, cũng có kính trọng chi ý.
Ngược lại là Giang Trần, đối với Nguyên cảnh lão quái gì đó, hứng thú không quá lớn.
Hắn cảm thấy hứng thú nhất là, đến cùng bốn đại tông môn lấy ra bao nhiêu ngon ngọt đến ban thưởng.
Hiện tại Giang Trần thiếu đúng là tài nguyên, thiếu đúng là các loại thứ tốt.
Mà toàn bộ liên minh 16 nước, nắm giữ tài nguyên trọng yếu nhất, là bốn đại tông môn này.
- Xem ra, lần đại tuyển này là không thể bỏ qua rồi. Thừa cơ hội này, phải hảo hảo ở trên đầu bốn đại tông môn gõ một ít chỗ tốt a.
Mặc dù Giang Trần khó chịu với một ít đệ tử tông môn, nhưng nghĩ đến tông môn chiếm cứ tài nguyên trọng yếu nhất của liên minh 16 nước, chút thành kiến này cũng không coi là cái gì.
Hiện tại, hắn cần có nhất đúng là tài nguyên.
Vì những tài nguyên này, phải tham gia đại tuyển.
Phải mượn nhờ cơ hội tuyển bạt này, tiến vào tông môn, hưởng dụng tài nguyên.
Về sự tình bốn đại tông môn đại tuyển, Đan Phi biết cũng không nhiều lắm. Hiện tại nàng biết, là từ trong miệng Diệp thái phó nghe được một ít đoạn ngắn.
- Giang Trần, là lão gia tử bảo ta đến. Hắn muốn mời ngươi đêm nay đi Thái Phó biệt viện nói chuyện.
Lão gia tử mời, Giang Trần tự nhiên không thể không đi. Trên thực tế, hắn đối với lần tuyển bạt này, cũng ôm lấy hứng thú nồng hậu.
- Tốt, ta nhất định sẽ đến.
Giang Trần đáp ứng vô cùng sảng khoái.