- Tất cả mọi người suy nghĩ một chút, có biện pháp nào, khiến cho hắn hoàn toàn không đề phòng không?
Ánh mắt Quách Nhân dò xét một vòng, cổ vũ người ở chỗ này suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Thành Lan kia nói:
- Quách sư huynh, muốn hắn hoàn toàn không đề phòng, ta xem chỉ có từ Võ Giả Số 2 kia ra tay. Người này, tuy thực lực cũng không tệ, nhưng lại không yêu nghiệt bằng quái thai kia. Hai người này như hình với bóng, nếu như có thể từ trên người Võ Giả Số 2 làm chút công phu...
Đề nghị này, thoáng cái làm cho linh cảm của Quách Nhân đại phát.
Vỗ đùi, con mắt sáng ngời:
- Đúng, Thành Lan, đề nghị này của ngươi không tệ. Nếu như thuốc bột này, có thể cho Võ Giả Số 2 kia dùng trước, hắn sinh ra phản ứng, thần trí nhất định sẽ không rõ ràng, hướng đồng bạn cầu cứu. Chỉ cần quái thai kia tiến lên điều tra, bất tri bất giác, thuốc bột sẽ đồng dạng xâm nhập cơ thể hắn. Đến lúc đó, hai người bọn họ là nam nhân, nói không chừng sẽ cùng một chỗ lăn giường, ha ha ha ha...
Quách Nhân nghĩ đến chỗ xấu xa, chính mình cũng nhịn cười không được.
Tất cả đệ tử Tử Dương Tông ở đây, đều cười rộ lên. Hiển nhiên, vừa nghĩ tới loại cục diện không chịu nổi kia, bọn hắn cũng vô cùng hưng phấn.
- Thành Lan, dùng quan sát của ngươi đối với bọn hắn, ngươi cảm thấy để cho Võ Giả Số 2 kia trúng chiêu, cơ hội nhiều bao nhiêu?
Quách Nhân tỉnh táo hỏi.
Thành Lan nghĩ chỉ chốc lát:
- Võ Giả Số 2 kia, thoạt nhìn tu vi không tệ. Bất quá hắn giống như có tâm sự gì đó, thường xuyên một người mất hồn mất vía, thất thần. Muốn từ trên người hắn ra tay, ta cảm thấy hi vọng rất lớn. Bất quá, dùng thực lực của ta, sợ là không thành. Có lẽ Quách sư huynh xuất mã, tất có thể thành công.
Thực lực của Quách Nhân, tuyệt đối là xếp hàng thứ nhất trong Huyền Linh khu.
Nhìn ánh mắt mọi người tha thiết, Quách Nhân nhẹ nhàng thở dài, hắn cũng biết, mình không xuất mã, những người khác đi làm, chỉ sợ sẽ xử lý không ổn.
- Tốt, việc này, xem ra còn phải ta tự mình ra tay. Chúng ta trước thương nghị kế hoạch…
Quách Nhân nghĩ nghĩ, quyết định tự mình động thủ.
Bất quá, coi như là tự mình động thủ, cũng cần có kế hoạch, không có kế hoạch hoàn mỹ, nếu không rất có thể sẽ bại lộ.
...
Lại nói bọn người Giang Trần về tới chỗ ở.
Đẩy cửa đi vào, phát hiện sáu người khác trong tiểu viện đều không có mặt.
Đan Phi cười nói:
- Mấy tên kia, xem bộ dáng là quyết tâm trốn tránh chúng ta.
Giang Trần cười nói:
- Như vậy tốt nhất, bớt om sòm.
Phòng của hai người đều ở mặt phía nam, ngay bên cạnh nhau. Đi đến trước cửa Giang Trần, Đan Phi nỗ lực cười cười:
- Ta vẫn là về phòng mình a.
Kỳ thật Đan Phi rất muốn đi vào theo, nhưng lại sợ bị Giang Trần khu trục. Tuy Giang Trần không biết nàng là Đan Phi, nhưng dù tính toán không biết, bị Giang Trần hạ lệnh trục khách, trong lòng của nàng cũng rất khó chịu.
Giang Trần tùy ý cười cười, gật gật đầu, cũng không nói gì, đẩy cửa đi vào.
Đan Phi khẽ cắn môi, ở cửa ra vào đứng một lúc lâu, cũng đi vào. Thân hình thon gầy tựa ở trên ván cửa, sâu kín thở dài.
Hiện tại trong lòng nàng rất mâu thuẫn, rất muốn vạch trần thân phận, hướng Giang Trần cho thấy cõi lòng. Nhưng lại lo lắng bởi vậy ảnh hưởng tới cảm xúc của Giang Trần, ảnh hưởng tới hắn phát huy.
- Ta không thể ích kỷ như vậy, bởi vì bản thân, đi đánh vỡ tiết tấu của hắn. Hiện tại, là thời điểm hắn nhất phi trùng thiên, nếu như ta bởi vì tình yêu nam nữ mà kéo chân sau của hắn, ảnh hưởng tới hắn phát huy, cả đời này, ta cũng khó an tâm. Mà thôi mà thôi, nếu thật là mệnh trung chú định không có duyên phận, ta liền yên lặng nhìn hắn, ủng hộ hắn, thưởng thức tài hoa tuyệt thế của hắn, thưởng thức hắn quật khởi, cũng không phải rất hạnh phúc sao?
Đang lúc tâm loạn như ma, Đan Phi nghe được thanh âm gõ cửa sổ. Trong nội tâm vui vẻ, chẳng lẽ hắn biết là ta, gõ cửa sổ tới tìm ta sao?
Bất quá khuôn mặt đỏ lên, âm thầm tự trách, mình thật sự là ý nghĩ kỳ quái, suy nghĩ lung tung. Nếu như hắn biết là ta? Sao lại gõ cửa sổ tới tìm ta?
Bất quá, cẩn thận lắng nghe, đích xác là có thanh âm gõ cửa sổ.
- Ai?
Cảm xúc của Đan Phi có chút loạn, cố gắng khống chế cảm xúc, đi đến phía trước cửa sổ, thấp giọng hỏi.
- Nhận ủy thác của người, tiễn đưa một kiện đồ vật cho các hạ.
Đan Phi mở một khe hở, nhưng trước mặt lại có một cánh tay trảo tới.
Cũng may Đan Phi phản ứng cực nhanh, đầu lệch qua tránh khỏi, nũng nịu quát một tiếng:
- Cuồng đồ nơi nào, lại dám đến chỗ ở tư nhân đánh lén?
Thanh âm kia cười quái dị, nhưng lại bỏ đi không một dấu vết, vô ảnh vô tung.
Đan Phi cảm thấy không hiểu thấu, ai đang đùa dai? Hay là thị uy uy hiếp? Tuy một quyền kia hung mãnh, nhưng rõ ràng không có bao nhiêu ý nguyện đả thương người.
Một quyền tới, mặc kệ trúng hay không, lập tức rời đi.
Thấy thế nào, đều giống như một trò đùa dai. Đan Phi cảm thấy không hiểu thấu, đóng cửa sổ lại, cân nhắc có nên đi chỗ giám khảo cáo trạng hay không.
Cẩn thận ngẫm lại, đây cũng không phải đại sự gì, hơn nữa nàng cũng không có tổn thương chút nào. Chỉ sợ giám khảo đến tuần tra, cũng tra không ra cái gì.
Ngay lúc này, Giang Trần đẩy cửa đi ra, ở phía trước gõ cửa hỏi:
- Tiểu Phi huynh đệ, ta nghe bên ngươi có động tĩnh, phát sinh chuyện gì sao?
Nỗi lòng của Đan Phi dần dần bình tĩnh, mở cửa ra, để cho Giang Trần tiến vào. Đem chuyện phát sinh vừa rồi, nói với Giang Trần một lần.
Giang Trần nghe vậy, đi đến ngoài cửa sổ, nhảy ra ngoài, dò xét một lát, lại từ cửa sổ tiến vào.
Cau mày nói:
- Người tới thủ đoạn rất cao, ngay cả nửa bước chân cũng không lưu lại, khí tức cũng hoàn toàn tiêu tán, không có dấu vết nào. Dù tìm giám khảo đến, cũng không làm nên chuyện gì.
Đan Phi gật đầu:
- Xem ra, có người ngồi không yên, muốn dùng loại thủ đoạn này đến quấy rầy chúng ta.
- Tôm tép nhãi nhép, dùng đều là một ít thủ đoạn ti tiện. Không cần e ngại, nếu lại tới, ta chắc chắn để hắn không đi được.
Giang Trần đi đến trước mặt Đan Phi, vỗ vỗ bờ vai của nàng:
- Sự việc xen giữa nho nhỏ, không cần phải lo lắng. Ta về trước, nếu như có biến cố gì, tùy thời đến tìm ta.
Vài ngày hoạn nạn ở chung, Giang Trần đối với Tiểu Phi này, cũng coi như tán thành. Nói xong, Giang Trần liền đi ra ngoài, bỗng nhiên, cái mũi Giang Trần hơi động một chút, chân mày cau lại.
Không đúng? Có điểm gì là lạ!
Giang Trần tu luyện Thất Khiếu Thông Linh, cảm giác thập phần nhạy cảm. Ngay từ đầu, lúc hắn tiến đến, còn không có phát giác ra.
Nhưng mà, lúc đi ra cửa phòng, Giang Trần ẩn ẩn cảm thấy, tựa hồ có chút không đúng.
- Làm sao vậy?
Đan Phi thấy Giang Trần nhướng mày, không khỏi hỏi.