Một đệ tử Tiêu Dao Tông khác, thì cùng Nhạc Bàn song song ngã dưới một nham bích, cuối nham bích, rõ ràng là một đóa Linh Dược kỳ trân.
Tên đệ tử Tiêu Dao Tông kia, ngực có một vết thương thật dài, gian nan bò tới Linh Dược, mỗi bò một bước, đều kéo ra vết máu thật dài; Mà Nhạc Bàn thì vẻ mặt tro tàn, bộ dạng hẳn là trúng kịch độc, vô lực di động.
Phùng Vạn Kiếm thấy thế, thật sự là vui mừng quá đỗi.
Cười ha ha:
- Các ngươi cũng có hôm nay a, chó cắn chó, một miệng lông. Hảo hảo hảo, thật sự là đại khoái nhân tâm.
Trên mặt Lâm Phong, cũng lộ ra dáng tươi cười vui sướng:
- Những súc sinh này, nên như thế.
Tiêu Dao Tông dùng ám khí đánh lén bọn hắn, bất kể là Tam Tinh Tông hay Thánh Kiếm Cung, đều có người chết ở trong tay Tiêu Dao Tông.
Mà người Đại Thánh Đường, thì ở nham tương khu ám toán bọn hắn, cừu hận này lại càng không cần phải nói.
Giờ phút này, chứng kiến hai nhóm người kia lưỡng bại câu thương, Lâm Phong và Phùng Vạn Kiếm làm sao có thể không mừng rỡ.
Giang Trần cũng không ngờ, tình hình chiến đấu sẽ diễn biến thành như vậy.
- Cao Kỳ, ngươi ở tại chỗ này.
Giang Trần phân phó nói.
Tuy người Tiêu Dao Tông và Đại Thánh Đường lưỡng bại câu thương, nhưng mà Giang Trần cảm thấy, tình hình này có chút quỷ dị.
Bỗng nhiên đi vào một địa phương xa lạ, cái động này rộng rãi, khắp nơi lộ ra quỷ dị, để cho hắn không thể không đề phòng.
Lâm Phong và Phùng Vạn Kiếm, lại không để ý nhiều như vậy, đi nhanh đến mấy người kia, trong tay đã nắm đao kiếm, chuẩn bị tiễn đưa bốn người lên đường.
Phùng Vạn Kiếm trực tiếp đi đến trước mặt Hứa Cương, cười hắc hắc nói:
- Hứa Cương, ngươi súc sinh này, vi phạm lời hứa lúc trước, mang đến Nguyên cảnh tứ trọng, hiện tại báo ứng đến rồi.
Nói xong, một kiếm chém tới cổ Hứa Cương.
Mà Giang Trần cũng không ngăn cản bọn hắn, hắn càng cảm thấy hứng thú, là cây Linh Dược kỳ trân kia.
Chỉ là, trong nháy mắt Phùng Vạn Kiếm huy kiếm đó, Giang Trần đột nhiên phát giác được một tia không ổn, dừng bước chân lại, muốn lui về phía sau.
Cơ hồ ngay thời khắc này, Phùng Vạn Kiếm kêu thảm một tiếng, thân hình vậy mà thẳng tắp ngã xuống.
Ở phía sau hắn, tên đệ tử Tiêu Dao Tông ngã trong vũng máu kia, thì cười giả tạo đứng lên, nào có nửa điểm bị thương?
Cơ hồ cùng lúc đó, Lâm Phong đã lướt đến trước mặt Nhạc Bàn, ánh đao lóe lên, cũng đầu thân khác biệt.
Sắc mặt Nhạc Bàn thoạt nhìn xám trắng, cũng sinh long hoạt hổ nhảy lên.
Bành bành bành...
Bên Hứa Cương, cũng nghe tin lập tức hành động, những Cự Thạch kẹp ở trên người hắn, vậy mà dùng uy thế cường đại, trực tiếp vọt tới Giang Trần.
Một gã đệ tử Tiêu Dao Tông khác, cũng đột nhiên nhảy lên, kéo cung bắn tên, một mũi tên hóa thành lưu quang, bay thẳng đến Giang Trần.
Ở trong điện quang hỏa thạch, Phùng Vạn Kiếm bị ám toán ngã xuống đất, Lâm Phong bị một đao chém thành hai đoạn.
Mà bốn người vốn là hấp hối kia, vậy mà phục sinh toàn bộ, vây quanh Giang Trần ở trung tâm, chiếm cứ bốn góc.
Cũng may Giang Trần ở một khắc này, sớm có đề phòng.
Gặp cự thạch oanh kích, mũi tên phá không, hắn hừ nhẹ một tiếng, hai tay chà xát, từng đạo Nguyên Từ Phong Bạo lập tức phong tỏa quanh thân.
Oanh...
Từng khối Cự Thạch đâm vào Nguyên Từ Phong Bạo, ầm ầm nổ tung.
Còn một mũi tên như phi hỏa lưu tinh kia, ở dưới Nguyên Từ Phong Bạo thôn phệ, cũng bỗng nhiên biến mất.
Trong mắt Giang Trần phát lạnh, bắn về phía tứ phương.
- Nói như vậy, bốn người các ngươi là cấu kết cùng một chỗ?
Giang Trần cười lạnh nhìn bốn người.
Một màn này, hắn hiển nhiên cũng không ngờ. Tiêu Dao Tông cùng Đại Thánh Đường, trước kia còn chuẩn bị đánh lén lẫn nhau, vậy mà nhất trí, kết thành liên minh, không tiếc giả chết gài bẫy.
- Tiểu tử, báo danh tính của ngươi đi.
Nhạc Bàn dữ tợn cười một tiếng.
- Dưới đao của Nhạc mỗ, không trảm quỷ vô danh.
Hai người Tiêu Dao Tông, thì ánh mắt chớp động, trong mắt mang theo sát ý nồng đậm.
Ánh mắt Giang Trần khoan thai, nhìn qua hai người Tiêu Dao Tông:
- Các ngươi bảo hổ lột da, không sợ cuối cùng làm mai mối cho người Đại Thánh Đường sao?
Một gã đệ tử Tiêu Dao Tông cười lạnh:
- Cái này là sự tình của chúng ta, không cần ngươi quan tâm.
Hứa Cương quát:
- Tiểu tử, ngươi không cần tìm cớ ly gián.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ta cần châm ngòi ly gián sao?
Mộc Cao Kỳ đứng ở đàng xa không có tiến vào, lòng nóng như lửa đốt, trong tay cầm một thanh kiếm, chuẩn bị nhảy vào chiến trường. Tuy thực lực của hắn chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, cùng những người này hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Nhưng mà đồng bạn bị vây, Mộc Cao Kỳ biết mình không thể ngồi yên không lý đến.
- Cao Kỳ, ngươi lui xa một chút.
Tuy Giang Trần đưa lưng về phía Mộc Cao Kỳ, lại phảng phất như sau lưng có mắt, ngăn trở Mộc Cao Kỳ xúc động.
Hứa Cương khoan thai cười cười:
- Mộc Cao Kỳ, ngươi muốn chịu chết, chúng ta không ngại tiễn đưa ngươi lên đường.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, Mộc Cao Kỳ khó được cả giận nói:
- Hứa Cương, các ngươi đừng khinh người quá đáng. Hiện tại tam tông khác đã bị diệt cả đoàn, ngươi còn muốn như thế nào?
Hứa Cương hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Giang Trần:
- Mộc Cao Kỳ, ngươi rất giỏi a. Không biết ngươi từ nơi nào mời đến hắn? Vậy mà thâm tàng bất lộ, thiếu chút nữa để cho chúng ta nhìn lầm.
Hai nhóm người Đại Thánh Đường và Tiêu Dao Tông, có thể buông ân oán, hùn vốn đối phó Giang Trần, hiển nhiên là ý thức được, Giang Trần mới là uy hiếp lớn nhất của bọn hắn.
Chính bởi vì vậy, bọn hắn mới có thể buông hiềm khích, chế tạo khổ nhục như vậy kế.
Chỉ tiếc Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm kia, từ Nham Tương hồ tìm được đường sống trong chỗ chết, lại không nghĩ rằng, sẽ gãy ở chỗ này.
Nhạc Bàn vung vẩy chiến đao trong tay:
- Tốt rồi, đừng nói nhảm. Tiểu tử này có thể từ trong Nham Tương hồ đào thoát, sẽ không đơn giản. Bốn người chúng ta cùng tiến lên, không giết tiểu tử này, ai cũng đừng nghĩ an ổn.
Bốn người hiển nhiên đều rất có ăn ý.
Mộc Cao Kỳ cao giọng nói:
- Coi chừng người Tiêu Dao Tông dụng độc.
Không cần Mộc Cao Kỳ nhắc nhở, Giang Trần sớm đã biết rõ người Tiêu Dao Tông am hiểu cái gì. Chỉ có điều, ở trước mặt Giang Trần dụng độc, là múa rìu qua mắt thợ.
Kiếp trước, thời điểm Giang Trần chơi độc, còn không biết Tiêu Dao Tông có thành lập hay không.
Hứa Cương cùng Nhạc Bàn, đều là đệ tử Đại Thánh Đường, am hiểu cận thân vật lộn, sức chiến đấu đáng sợ.
Mà đệ tử Tiêu Dao Tông, thì am hiểu công kích từ xa, sử dụng các loại kỳ độc quái chướng, âm thầm ra tay.
Nếu như không phải dùng Thiên Địa thệ ngôn cam đoan, ở trước khi chém giết đối thủ, lẫn nhau là không được động thủ. Nhạc Bàn cùng Hứa Cương, tuyệt đối sẽ không đem sau lưng bán cho Tiêu Dao Tông.
Hai đạo thân ảnh, dùng xu thế cát bay đá chạy, một trước một sau, hướng Giang Trần tả hữu giáp công.
Đường đi của Nhạc Bàn, là cương mãnh bá đạo; Hứa Cương thì hùng hồn cường thế. Hai người cơ hồ là cùng một đường.