Nếu như không phải Thương Hải đại đế cố ý khắc chế, uy áp Đế cảnh của hắn một khi toàn lực phóng thính, tuyệt đối có thể khiến cho toàn bộ tu sĩ chiếm giữ vương đô Thiên Quế vương quốc sụp đổ thần thức.
Đây tuyệt đối không phải là khoa trương.
Dù sao, tu sĩ dừng lại ở Thiên Quế vương quốc này, quá cường đại nhất định sẽ không có. Muốn chọi cứng với uy áp cường giả Đé cảnh ít nhất cũng phải có tu vi Hoàng cảnh mới được.
- Bổn đế chỉ nói một lần. Thời gian một ngày, đi hoặc không đi các ngươi tự quyết định đi.
Thương Hải đại đế vừa mới dứt lời, trong ngõ ngách của Thiên Quế vương quốc, vô số tán tu điên cuồng dũng mãnh tiến ra. Cả đám vẻ mặt hoảng sợ, điên cuồng lao về phía cửa thành đi ra ngoài.
Vẻ mặt cả đám hoảng sợ, giống như là chạy trối chết trước tận thế, trối chui trốn nhủi như chuột.
Huynh đệ Canh gia toàn lực thúc dục tốc độ, rốt cuộc ngày hôm sau cũng chạy về tới Đan Kiền Cung.
Việc Đan Kiền Cung cần làm hiện tại không chỉ là một lần nữa cử hành nghi lễ khai tông. Giờ phút này Giang Trần đang cùng với một đám thủ hạ trao đổi sách lược trùng kiến Đan Kiền Cung, bỗng nhiên nghe nói huynh đệ Canh gia trở về.
Huynh đệ Canh gia này mới mấy hôm trước hắn vừa phái ra ngoài, tại sao lại trở lại nhanh như vậy? Suy đi tính lại, coi như dùng tốc độ nhanh nhất, cũng đủ để đi một vòng rồi quay lại.
Chẳng lẽ trong liên minh thập lục quốc kia xảy ra chuyện gì lớn hay sao?
Huynh đệ Canh gia được triệu kiến, dẫn theo Khâu trưởng lão và Triệu Mãng bước nhanh vào Đan Càn đại điện.
- Thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta tới Bảo Thụ tông, gặp được rất nhiều chuyện. Được Thương Hải đại đế ủy thác, về trước báo cáo kết quả công tác, cũng có tin tức quan trọn muốn bẩm báo thiếu chủ.
- Tin tức gì?
Giang Trần cũng vui vẻ nói:
- Chẳng lẽ những bằng hữu của Bảo Thụ tông kia có tin tức hay sao?
Giang Trần có cảm tình với Đan Kiền Cung, cũng có cảm tình với Bảo Thụ tông.
Uống nước nhớ nguồn, hắn không thể quên được sự chiếu cố năm đó của lão gia tử Diệp Trọng Lâu năm đó với hắn. Cũng không quên tình kết bái với Thang Hồng khi thí luyện năm đó.
- Hai huynh đệ chúng ta đuổi tới đó, lại gặp được mấy gia hỏa của THiên Hà cung vây công một nữ tử. Trong đó có một người bị huynh đệ chúng ta giết. Hai người này bị Thương Hải đại đế bắt giữ. Thương Hải đại đế để cho huynh đệ chúng ta trở về phục mệnh, nói cho thiếu chủ một tin tức.
- Tin tức gì?
- Chính là tin tức về nữ tử mà đám người này vây công, dường như quen biết với Thiếu chủ. Hơn nữa nữ tử kia cả Thương Hải đại đế cũng nhận ra, là nghĩa nữ Đan Nhi tiểu thư của Khổng Tước đại đế.
- Đan Nhi tiểu thư?
Giang Trần nao nao.
- Nàng ta ở Khổng Tước thánh sơn, bất quá mấy lần ta ở Khổng Tước thánh sơn, thủy chung vẫn không có duyên gặp mặt nàng, chưa từng tiếp kiến. Nàng sao lại chạy tới Bảo Thụ tông? Chẳng lẽ đi tìm Khổng Tước đại đế bệ hạ sao?
- Không, không, không. Thiếu chủ, ý chúng ta là Đan Nhi tiểu thư tuy rằng là nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế bệ hạ, thế nhưng dường như lại nhận biết Thiếu chủ từ trước.
- Trước kia quen biết ta?
Lúc này Giang Trần đột nhiên biến sắc, trong đầu hiện lên một đạo thân ảnh xinh đẹp, miệng thốt lên hai chữ:
- Đan Phi?
Khi trong đầu Giang Trần hiện lên cái tên này, lập tức giống như có một đạo sấm sét vang lên bên tai hắn, làm cho hắn trong lúc nhất thời triệt để sửng sốt.
Đan Phi? Là Đan Nhi tiểu thư, nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế bệ hạ.
Hai người này, từ trước tới nay Giang Trần không bao giờ nghĩ tới việc các nàng có liên quan tới nhau. Đan Phi, từ khi lần trước hắn tham gia thí luyện rồi trở về Thiên Quế vương quốc, về sau đã biết được Đan Phi rời khỏi biệt viện thái phó.
Lúc ấy Đan Phi còn lưu lại cho hắn một phong thơ đưa cho những thủ hạ trong biệt viện thái phó.
Bức thư kia chỉ có hai câu - Thiên ngôn vạn ngữ không nói hết, vì quân tương tư sẽ không hối.
Lá thư này, từ khi Giang Trần nhận được cho tới nay luôn đặt nó trong nhẫn trữ vật, những năm này, thi thoảng hắn cũng nhớ tới đoạn năm tháng kia, nhớ tới nữ hài quật cường, có chút cao ngạo, lại có chút thú vị kia.
Theo thời gian chuyển dời, Giang Trần gặp phải nhiều chuyện, nhưng mà đem xuống, khi nhớ tới những đoạn kinh nghiệm đã trôi qua, thi thoảng Giang Trần cũng sẽ nhớ tới Đan Phi, nhớ tới đoạn năm tháng trong THiên Quế vương quốc.
Hơn nữa lão gia tử Diệp Trọng Lâu từng nói với hắn, phó thác cho hắn, nếu như có cơ hội thì tìm Đan Phi một chút.
Giang Trần luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của lão gia tử Diệp Trọng Lâu trong lòng, lần này phái Thương Hải đại đế đi liên minh thập lục quốc, hắn cũng cố ý nói tới tên Đan Phi.
Nhưng không ngờ tin tức của Đan Phi không ngờ lại thông qua loại phương thức này hiện lên trước mặt hắn, hơn nữa còn dùng phương thức kinh người như vậy mà xuất hiện.
Chuyện này quả thực có chút ly kỳ.
Đan Phi, không ngờ lại là Đan Nhi tiểu thư, nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế bệ hạ.
- Nhị vị, các người xác định tên nữ tử kia là Đan Phi? Là Đan Nhi tiểu thư, nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế bệ hạ?
Giang Trần thở dài một hơi, trầm giọng hỏi.
- Thiếu chủ, Thương Hải đại đế nhận ra Đan Nhi tiểu thư, hắn sẽ không nhận nhầm. Mà Đan Nhi tiểu thư cũng có nói nàng biết Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, nhưng lại không biết thân phận chân thật của thiếu chủ ngài. Cho nên sau khi nghe nói thân phận chân thật của ngài, phản ứng của Đan Nhi tiểu thư rất lớn... Chúng ta thấy, có lẽ nàng thực sự là cố nhân của thiếu chủ. Biểu hiện như vậy không giống như là giả bộ.
Giang Trần mừng rỡ:
- Tốt, tốt, đây quả thực là tạo hóa trêu ngươi a. Ta chưa từng nghĩ tới, chúng ta cùng ở trên Khổng Tước thánh sơn, lại chưa từng gặp mặt qua một lần. Tạo hóa trêu ngươi, nếu như gặp mặt qua một lần, nàng không nhận ra ta dịch dung thì ta cũng có thể nhận ra được nàng a.
Giang Trần cũng cảm thán không thôi, nếu như Đan Phi thực sự là nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế, nàng ở Khổng Tước thánh sơn nhất định sẽ không cần phải dịch dung.
Ngẫm lại lần thứ nhất đi Khổng Tước thánh sơn, Cơ Tam công tử còn mang theo hắn bái kiến Đan Nhi tiểu thư, lúc ấy Cơ Tam công tử muốn xun xoe nịnh nọt, kết quả nha đầu của Đan Nhi tiểu thư mang theo tin tức vào, cuối cùng cũng không có cơ hội gặp mặt.
Từ đó về sau Giang Trần chỉ biết Khổng Tước đại đế có một nghĩa nữ như vậy, luôn bế tử quan, không có tin tức gì khác.
Giờ phút này nghe thấy tin tức chấn động như vậy, quả thực Giang Trần có chút rung động. Không đơn thuần là cảm thán trùng hợp, càng cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
- Đúng rồi, nếu như Đan Nhi tiểu thư kia không phải là Đan Phi thì làm sao nàng lại xuất hiện ở sơn môn Bảo Thụ tông? Sẽ không sai, sẽ không sai, hơn phân nửa chính là nàng.
Tuy rằng Giang Trần không có tận mắt nhìn thấy, thế nhưng hắn lại tin chắc rằng sẽ không sai.
- Sao các ngươi lại không mang nàng tới gặp ta.
Giang Trần có chút tiếc nuối.