Giang Trần thả chậm bước chân, thả người nhảy lên, lướt lên trên một cây đại thụ.
Đã âm hồn bất tán, vậy thì dứt khoát đánh đối phương thần hồn câu diệt, đây là nguyên tắc của Giang Trần.
Thiên tài họ Khuông kia, tốc độ xác thực cũng không kém, chỉ là, nếu luận tốc độ, hắn còn không bằng Tiết Phong. Tiết Phong kia, có lẽ thực lực kém Tuyên Nhuệ cùng thiên tài họ Khuông này, nhưng luận tốc độ, tuyệt đối là tồn tại phi thường trác tuyệt.
Thiên tài họ Khuông tiếp cận chỗ Giang Trần ẩn thân, thân hình cũng đột nhiên dừng lại, xa xa nhìn về phía đại thụ mà Giang Trần ẩn thân.
- Như thế nào? Không trốn?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ngươi cảm thấy ở đây như thế nào?
Thiên tài họ Khuông thản nhiên nói:
- Với tư cách nơi táng thân của ngươi, tựa hồ là không tệ.
Giang Trần gật gật đầu:
- Xem ra ngươi rất hài lòng, vậy thì nơi này đi.
Đang khi nói chuyện, Giang Trần nhấc tay, Thánh Long Cung xa xa một mũi tên, không chút khách khí bắn tới đối phương.
Mũi tên này như lưu tinh, bắn phá hư không, ở trong hư không vận hành ra quỹ tích thảm thiết.
Đồng tử của thiên tài họ Khuông co rút lại, hiển nhiên rất kinh ngạc. Tuy Tuyên Nhuệ dùng tiễn dương danh, nhưng mà tựa hồ tiễn thuật của Tuyên Nhuệ, không phải con đường này a.
Chẳng lẽ Tuyên Nhuệ này, có rất nhiều phong cách tiễn thuật?
Nếu như thế, thật đúng là không thể coi thường Tuyên Nhuệ này rồi.
Trong khi thiên tài họ Khuông đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên cạnh có một bóng dáng nhanh như thiểm điện, đã nhào tới trước mặt của hắn.
- Cái quỷ gì vậy?
Khoảng cách xa như vậy, hắn không e ngại mũi tên. Nhưng mà bóng dáng bỗng nhiên nhào tới kia, lại để cho hắn vội vàng không kịp chuẩn bị.
Đáng sợ nhất chính là, lực bổ nhào về phía trước này, không hề có dấu hiệu, hơn nữa khí thế mạnh, hắn căn bản vô lực chống cự.
Cái bổ nhào về phía trước này, trực tiếp chấn thiên tài họ Khuông ngã xuống đất.
Sau một khắc, toàn thân hắn nhức mỏi, hoàn toàn không thể động đậy, bị bóng dáng kia vặn thành một cái bánh chưng, ném tới trước mặt Giang Trần.
Giang Trần đạm mạc cười cười, chân đạp trên mặt thiên tài họ Khuông, lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn, ta không muốn giết người, ngươi cần gì phải bức ta. Nói đi, ngươi tên là gì?
Giang Trần tiện tay đánh một cái cách âm tráo:
- Đừng ý đồ kêu la, ngươi gọi phá cuống họng, cũng không có người nghe được. Ta biết rõ ngươi có hai đồng bạn. Yên tâm, chỉ cần bọn hắn đuổi tới, ta sẽ tiễn đưa bọn hắn đến đoàn tụ với ngươi.
Ngữ khí của Giang Trần không nhanh không chậm, lại làm cho thiên tài họ Khuông nghe mà toàn thân nổi da gà. Hắn ẩn ẩn cảm giác có chút không đúng.
Tuyên Nhuệ này, dĩ nhiên lạ lẫm như thế, đáng sợ như thế.
Hắn và Tuyên Nhuệ từ mười tuổi bắt đầu đấu, đấu đến bây giờ hơn hai mươi tuổi, coi như là đấu vài chục năm, lẫn nhau tầm đó, có thắng có bại. Nhưng đại đa số, vẫn là hắn áp đảo Tuyên Nhuệ.
Thế nhưng mà lần này, lại ngã triệt để như thế, hơn nữa là sau khi hắn tỉ mỉ bày bẫy rập, kết quả rơi xuống hố, ngược lại là chính bản thân hắn.
Chỉ là, Tuyên Nhuệ như vậy, lại để cho hắn cảm thấy vô cùng khủng bố, vô cùng lạ lẫm.
Vì cái gì Tuyên Nhuệ sẽ hỏi tên hắn? Chẳng lẽ đấu vài chục năm, hắn còn có thể không biết mình là ai? Trong lúc đó, nội tâm thiên tài họ Khuông này, dâng lên sợ hãi vô tận.
Một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa có chạy lên não.
Giang Trần cũng không đợi hắn nói chuyện, ở trên người hắn tìm tòi thoáng một phát. Liền tìm được ấn phù thân phận của người này.
- Khuông Dung?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Nguyên lai ngươi gọi Khuông Dung.
Toàn thân Khuông Dung run rẩy, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Giang Trần, khàn giọng nói.
- Ngươi không phải Tuyên Nhuệ? Ngươi vậy mà không phải Tuyên Nhuệ? Vậy là ngươi ai?
Giang Trần thản nhiên nói:
- Ta lúc nào đã từng nói qua ta là Tuyên Nhuệ?
Khuông Dung run rẩy một cái, mặc dù đối phương không phải Tuyên Nhuệ, nhưng rơi vào tay Tuyên Nhuệ, có lẽ vẫn còn tốt hơn rơi vào tay người này.
- Vậy là ngươi ai? Ngươi... chẳng lẽ ngươi giết Tuyên Nhuệ rồi?
Giang Trần đối với cái này cũng không phủ nhận, mà lộ ra một tia cười tà:
- Nếu ngươi muốn xuống dưới cùng hắn mà nói, ta sẽ để ngươi như nguyện.
- Ngươi! Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Chẳng lẽ ngươi không biết...
- Câm miệng!
Giang Trần quát lớn.
- Đừng cầm Đa Văn Thần Quốc đến dọa ta, Tuyên Nhuệ cũng như vậy, hiện tại hắn đã chết. Nếu như ngươi muốn lặp lại ngu xuẩn của hắn, ta không ngại để ngươi đi làm bạn với hắn. Ngươi yên tâm, ta muốn ép hỏi tin tức, hai đồng bạn kia của ngươi, nhất định sẽ vui sướng phối hợp.
Khuông Dung một bụng ngoan thoại, lại phát hiện căn bản không có cơ hội nói.
Trong lúc nhất thời, Khuông Dung cũng kinh ngạc im lặng, thật lâu nói không nên lời. Nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hối hận. Hiện tại hắn rốt cục minh bạch, mình là tự mình muốn chết.
Đối phương giết Tuyên Nhuệ, có lẽ không có ý nghĩ tìm hắn phiền toái, thế nhưng mà hắn lại hết lần này tới lần khác tự mình muốn chết, chọc Tà Thần này.
Thằng này hiển nhiên là gia hỏa ngay cả tên tuổi của Đa Văn Thần Quốc cũng dọa không đến, mình rơi vào trong tay người này, còn có thể có đường sống sao?
Trong nội tâm Khuông Dung run rẩy. Lòng tràn đầy hối hận, chỉ hận không thể cho mình hai cái tát.
- Ta cho ngươi mười cái hô hấp, chính ngươi suy nghĩ kỹ càng. Là thành thành thật thật phối hợp ta, hay là đi làm bạn với Tuyên Nhuệ?
- Ngươi…
Dù sao Khuông Dung cũng là thiên tài của bát đại thế gia, lúc nào bị qua loại uy hiếp này, thái độ ngạo mạn của Giang Trần, đích thật là có chút chọc giận hắn.
Bất quá, hiện tại cái mạng nhỏ của mình ở trong tay đối phương, dù Khuông Dung muốn nói vài lời ngoan thoại, cũng không thể nào mở miệng.
- Đến cùng ngươi muốn thế nào? Ngươi có biết, đối nghịch Đa Văn Thần Quốc, kết cục sẽ rất thê thảm hay không?
Khuông Dung vẫn là nhịn không được đánh ra chiêu bài Đa Văn Thần Quốc.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống, cánh tay nhẹ nhàng giương lên, một mũi nhọn xẹt qua bên má Khuông Dung.
Sau một khắc, lỗ tai bên phải của Khuông Dung, trực tiếp rơi trên mặt đất. Miệng vết thương rất mảnh, sau đó mới chậm rãi tràn ra máu tươi.
- Lại nói nhảm, đao phong tiếp theo, sẽ xẹt qua cổ của ngươi.
Giang Trần nhẹ nhàng thổi một cái, hù dọa Khuông Dung.
Khuông Dung với tư cách thiên tài của bát đại thế gia, nhưng ở thời khắc này, lại bị sợ hãi thay thế. Sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói:
- Đến cùng ngươi muốn biết cái gì?
- Nói xem, bát đại thế gia các ngươi, lần này tới Hồi Xuân đảo vực đến cùng có bao nhiêu người? Có những người nào? Cấp độ ra sao?
Đây là đồ vật Giang Trần muốn hiểu rõ nhất.