Giang Trần tức giận.
- Những thứ này, đều là từ trong nhà Đỗ Như Hải tìm ra. Y nguyên không động, đều ở nơi này.
- A? Cái cẩu quan này, vậy mà tham như vậy?
Giang Trần nghe nói là tang vật của Đỗ Như Hải, liền chửi ầm lên.
- Nguyên lai ở vương đô làm quan lợi nhuận như vậy a? Ta cũng nên lo lắng muốn nhập vương đô làm quan hay không a. Làm chư hầu có ý tứ gì chứ? Mỗi ngày chiến tranh, đổ máu chảy mồ hôi, quay đầu lại còn bị người chèn ép. Làm quan ở kinh thành thật tốt, tiểu quan như Đỗ Như Hải, vậy mà có thể tham nhiều như vậy! Ta nói ngươi dẫn ta tới nơi này muốn làm gì, không phải là muốn hủ hóa ta chứ? Nếu như là như vậy, ta chỉ có một câu… ngươi thắng, những vật này tranh thủ thời gian chuyển vào trong nhà của ta a.
Câu Ngọc công chúa bị bộ dạng nghiêm trang của hắn chọc cho nhịn không được cười một tiếng.
Đột nhiên, nàng phát hiện, cùng gia hỏa đáng giận này chung một chỗ, tâm tình sẽ rất buông lỏng. Người này, luôn có thể tìm được cơ hội giở trò quỷ, ở trong bộ dạng lơ đãng kia, lại luôn lộ ra một cỗ tinh thần rộng rãi lạc quan.
- Giang Trần, Vương huynh phân phó, những thứ kia, ngươi có thể tùy tiện chọn.
- Thật là ý định hủ hóa ta?
Giang Trần lại không nghĩ tới, Câu Ngọc công chúa dẫn hắn tới nơi này, dĩ nhiên là có chuyện như vậy.
- Ngươi sẽ không thật sự tất cả đều muốn chứ?
Câu Ngọc công chúa trừng lớn hai mắt.
- Loại vật hoàng bạch này, ta muốn cũng không cần từ trong tay tham quan cầm. Bất quá ta ngược lại có thể cân nhắc thay các ngươi tiêu thoáng một phát.
Giang Trần cười ha hả nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, trong lãnh địa Kim Sơn Hầu, mấy năm liên tục hồng thủy, dân chúng lầm than, mười thất chín không. Những tang vật này, nếu có thể cầm lấy đi cứu tế nạn dân, vẫn có thể xem là việc thiện. Cũng không biết, quốc quân nhà của ngươi, có bỏ được hay không?
- Ngươi... chuyện này là thật?
Câu Ngọc công chúa vạn không nghĩ tới, trong miệng Giang Trần, vậy mà nói ra một phen như thế, để cho nàng đối với Giang Trần nhiều hơn một phần nhận thức.
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ cầm trăm vạn nạn dân nói giỡn sao?
Câu Ngọc công chúa một hồi choáng váng, bị "Hạo Nhiên Chính Khí" của Giang Trần làm cho có chút không thở nổi, cuối cùng mắt phượng của nàng nhảy lên:
- Tốt, chuyện này, ta thay Vương huynh làm chủ. Nếu như nhớ không lầm, Kim Sơn Hầu cùng nhà của ngươi là thế giao a?
- Cứu tế nạn dân, là đức chính, thanh danh là vương thất các ngươi hưởng, cùng hai nhà chúng ta giao tình có quan hệ gì?
Giang Trần hỏi lại, để cho Câu Ngọc công chúa xấu hổ, cảm giác lời này của mình xác thực có chút không có trình độ, nên mắng.
Xấu hổ một lát, Câu Ngọc công chúa cuối cùng tìm được chủ đề:
- Giang Trần, Đỗ Như Hải này yêu thích cất chứa thần binh lợi khí, những binh khí này, đều là vật bất phàm. Ngươi không chọn một hai kiện sao?
- A? vậy ta liền không khách khí.
Giang Trần không có cự tuyệt, đi tới bên cạnh từng dãy binh khí.
Binh khí phàm tục, xưng là thần binh lợi khí, cái kia là có chút khoa trương.
Giang Trần quét một trận, đại bộ phận ở trong mắt hắn, đều là đồng nát sắt vụn, bất quá cũng có vài món làm hắn liếc mắt nhìn nhiều mấy lần.
Giang Trần đem ánh mắt dừng ở một thanh đao ba thước. Đao này nấp trong vỏ đao, như Tiềm Long phục uyên. Từ bên ngoài nhìn vào, không hề có chút sáng bóng, cũng không thấy được.
Nhưng mà lấy nhãn lực của Giang Trần, lại để cho hắn cảm nhận được đao này ở bề ngoài bình thường, ẩn ẩn ẩn núp lấy lực lượng bướng bỉnh nào đó.
Đó là một loại khí thế khinh thường phàm trần tục sự.
Đó là một loại ngạo khí khinh thường cùng binh khí phàm tục thông đồng làm bậy.
- Là nó!
Lúc Giang Trần chứng kiến đao này, liền chọn nó. Thời điểm nên điệu thấp, thì ẩn núp. Thời điểm cần nó bộc lộ tài năng, tuyệt đối vui lòng lộ ra vầng sáng tuyệt thế!
Đây là tính tình của Giang Trần, cũng là tính tình của đao này.
Tính cách hợp nhau, là hợp duyên!
Câu Ngọc công chúa thấy Giang Trần bỏ qua những binh khí hào quang khiếp người kia, lại tuyển một thanh đao bề ngoài thường thường không có gì lạ, hơi chút kinh ngạc.
- Giang Trần, khối này là Trọng Vũ Kim Tinh, chính là tài liệu tuyệt hảo luyện chế binh khí, sao ngươi lại không vừa mắt?
Câu Ngọc công chúa chỉ có thể kiên trì đề cử.
Nếu như Giang Trần chỉ tuyển một thanh đao, Câu Ngọc công chúa sẽ cảm thấy, phần báo đáp này xa xa không bằng Giang Trần trợ giúp nàng.
- A? Ta cho rằng chỉ có thể chọn một kiện này. Vật kia, cũng tuyển a. Bất quá ta có đao này, vũ khí khác tạm thời không cần.
Giang Trần dừng một chút, chợt nhớ tới cái gì, lời nói xoay chuyển.
- Tiềm Long thi hội sắp bắt đầu, ngược lại là phải làm chút chuẩn bị. Ngươi ở vương đô nhân mạch có lẽ rất rộng a? Giúp ta đem nó chế thành phi đao a.
- Chế phi đao?
Câu Ngọc công chúa sững sờ, cảm thấy vật tốt bực này, nên luyện chế thần binh lợi khí mới đúng, chế phi đao, có chút đáng tiếc a.
- Đúng, theo như sức nặng, đánh chế một bộ phi đao, chín chuôi.
Giang Trần mới mặc kệ cái gì phung phí của trời, Trọng Vũ Kim Tinh này, có thể làm phi đao cho Giang Trần hắn, là tạo hóa của khối Trọng Vũ Kim Tinh này.
Thấy Giang Trần kiên trì như vậy, Câu Ngọc công chúa tự nhiên sẽ không bởi vì một khối Trọng Vũ Kim Tinh, liền nghịch tâm ý của Giang Trần, lập tức gật gật đầu nói:
- Ta tranh thủ mấy ngày nay luyện thành cho ngươi.
- Ân, bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, không phải càng làm người khác ưa thích sao!
Giang Trần một bộ giáo huấn tiểu nữ hài nói.
Câu Ngọc công chúa đối với Giang Trần đã vô lực đấu khẩu, mắt trắng không còn chút máu, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi Giang Trần, cuối ngày Đan Vương Uyển có một đan dược hội, ta được đến tin tức, Đan Vương Uyển này dã tâm rất lớn, chỉ sợ là hướng về phía Dược Sư Điện a. Giang gia các ngươi cùng Dược Sư Điện có quan hệ hợp tác, nên đề phòng một chút.
- Ha ha, việc này sao, ta cũng có nghe nói. Có lẽ sẽ rất thú vị a.
Giang Trần lộ ra dáng tươi cười vô hại, hồn nhiên không coi đó là chuyện quan trọng.
Tùy ý khoát tay áo nói:
- Nếu không có việc gì, ta đi trước a.
Câu Ngọc công chúa thấy bộ dạng hắn hồ đồ không thèm để ý, giận không biết làm sao a. Nhưng nghĩ lại, thằng này lần nào không phải như vậy?
Lần trước ở chỗ Long Đằng Hầu, bị Bạch Hổ hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân khiêu chiến, tiểu tử này không phải cũng một bộ không đếm xỉa tới sao?
Kết quả như thế nào? Bạch Chiến Vân bị thu thập một chầu, bây giờ đối với Giang Trần rất dễ bảo, giống như thay đổi một người vậy.
- Chẳng lẽ nói, tiểu tử này vài ngày không lộ diện, là đang âm thầm giở trò hay sao?
Cùng Giang Trần liên hệ số lần càng nhiều, Câu Ngọc công chúa đối với Giang Trần đùa giỡn cũng hiểu rõ càng nhiều.
Lúc tiểu tử này lộ ra dáng tươi cười cả người lẫn vật vô hại, là đang có âm mưu a.