Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vi thiếu gia, thân phận Đan Vương nhị cấp của Giang mỗ là giả a.

Giang Trần cười nhạt, nhắc nhở một câu.

- Huynh đài, nếu như Vi Kiệt ta chỉ bởi vì ngươi là Đan Vương nhị cấp mà mời chào ngươi, chẳng khác nào là bợ đít, có khác gì là kẻ thiển cận đâu.

Giang Trần nhìn thấy Vi Kiệt thẳng thắn như vậy, hắn cười nói:

- Tốt, nếu như thế, Giang mỗ đã quá cẩn thận rồi. Nhưng mà đan dược nhất đạo, Đan Vương nhị cấp, cấp độ của Giang mỗ hiện tại chưa hẳn đã là Đan Vương nhị cấp.

Lời này vừa ói ra, Vi Kiệt quả thực sững sờ, hắn lập tức ngẫm lại, độc của hắn, Đan Vương nhị cấp bình thường quả thực chưa chắc đã giải được.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Vi Kiệt vừa mừng vừa sợ.

Hai người công bằng, bầu không khí thoáng cái trở nên vô cùng hài hòa.

Không thể không nói, Vi Kiệt này là một người trẻ tuổi vô cùng không tệ, khiến cho Giang Trần nhớ tới lúc hắn còn ở liên minh thập lục quốc gặp tứ vương tử Diệp Dung của Thiên Quế vương quốc.

Chỉ là tứ vương tử Diệp Dung kia cuối cùng vẫn chỉ là vương tử của vương quốc thế tục, phương diện kiến thức, khí độ chênh lệch vạn dặm với Vi Kiệt này.

Hơn nữa so với Diệp Dung, trong tính cách của Vi Kiệt cũng nhiều hơn vài phần khí phách, loại khí phách này không phải biểu hiện thành ngang ngược càn rỡ ra bên ngoài, mà là loại khí phách can đảm ở mọi lúc, mặc kệ người đối diện là ai.

Nhớ tới Diệp dung, kỳ thực Giang Trần cũng có chút lo lắng cho Thiên Quế vương quốc, còn có Bảo Thụ tông, không biết hiện tại thế nào rồi.

Hắn đã sớm để Diệp Trọng Lâu trở lại Bảo Thụ tông, Bảo Thụ tông có lẽ đã sớm có ứng phó.

Chỉ cần Diệp Trọng Lâu sớm bố trí, tránh đi lần đại nạn này, vẫn còn có hi vọng. Hắn đoná, người Bảo Thụ tông đã sớm có đối sashc.

Bằng không mà nói, bằng vào tính cách của người Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, nhất định sẽ bắt người Bảo Thụ tông đến áp chế hắn.

Hắn không có gặp chuyện như vậy đã nói rõ người Bảo Thụ tông tạm thời vẫn còn an toàn.

- Giang huynh, chuyện Vạn Tượng Cương Vực, tiểu đệ cũng có nghe qua. Chuyện Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết huynh hiện tại đang xôn xao, thiên hạ đều biết. Chỉ là nghe nói bọn họ dường như đoán huynh sẽ tới Lưu Ly vương thành, cho nên một đường bố trí mai phục trên lộ tuyến đi tới Lưu Ly vương thành. Tại sao bọn chúng lại biết được chuyện này?

Vi Kiệt hiếu kỳ hỏi.

Giang Trần đã nói rõ thân phận với Vi Kiệt, loại chuyện này cũng không cần phải gạt hắn. Huống chi cuối cùng vẫn phải mượn nhờ lực lượng của Vi gia nghe ngóng nơi hạ lạc của đám người Câu Ngọc.

- Vi thiếu gia, thực không dám dấu diếm. Xích Đỉnh trung vực bị Bất Diệt Thiên Đô thao túng, xâm lấn Đan Kiền Cung, bắt đi một lượng lớn nhân mã của Đan Kiền Cung ta. Về sau lại đem những tù binh kia bán cho Lưu Ly vương thành. Bọn họ đoán ra ta sẽ tới Lưu Ly vương thành cứu người, cho nên mới chặn đánh ven đường.

Vi Kiệt nghe vậy, có chút rung động, nói:

- Thực sự bán tới Lưu Ly vương thành? Tin tức này chuẩn xác hay không?

Giang Trần gật gật đầu:

- Tin tức này chắc chắn mười phần.

Tin tức này không đơn thuần là đạt được từ chỗ của Cung Vô Cực, Giang Trần còn đi tới Xích Đỉnh đế đô nghe qua, vừa vặn nghe được từ trong miệng hoàng tử của Xích Đỉnh đế quốc.

Vi Kiệt thấy Giang Trần chắc chắn như vậy, biểu hiện trên mặt vô cùng ngưng trọng:

- Nếu như thực sự bán cho Lưu Ly vương thành, muốn cứu người quả thực vô cùng khó giải quyết.

- Xin Vi thiếu gia chỉ giáo cho.

Trong lòng Giang Trần khẽ động.

- Lưu Ly vương thành là nơi tự do, ở trong địa bàn của Lưu Ly vương thành tuyệt đối không cho phép buôn bán người. Trên thực tế ở Lưu Ly vương thành cũng không có mấy thế lực buôn bán người. Nhưng mà mấy thế lực buôn bán người kia cực kỳ không dễ chọc.

Vi Kiệt nói tới chuyện này, ngữ khí cũng có chút ngưng trọng.

Giang Trần nói:

- Vi thiếu gia, nếu như khó xử, không cần người Vi gia các ngươi nhúng tay vào. Chỉ cần thăm dò dùm ta là thế lực nào mua người Đan Kiền Cung chúng ta là được. Chuyện khác tự mình Giang mỗ nghĩ biện pháp vậy.

Vi Kiệt vội nói:

- Cũng không phải là sợ phiền toái, mà là những thế lực này không dễ nói chuyện. Chuyện này trở lại thành trung tâm của Lưu Ly vương thành rồi nói sau.

Tuy rằng Giang Trần nóng vội, thế nhưng cũng biết việc này không chỉ nói một hai câu là có thể xử lý thỏa đáng.

- Giang huynh, việc này ngàn vạn lần không thể nóng vội. Càng không thể dùng vũ lực giải quyết, chuyện sẽ càng trở nên lớn hơn, không thể vãn hồi. Huynh đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô, bọn họ chưa hẳn đã làm gì được huynh. Thế nhưng ở Lưu Ly vương thành, một khi huynh đắc tội thế lực lớn, phiền toái so với khi đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô còn lớn hơn gấp mười lần.

Ngữ khí của Vi Kiệt thận trọng, xem ra tuyệt đối không phải nói quá.

- Vi thiếu gia yên tâm, muốn cứu người chỉ có thể dùng trí. Tốt nhất là có thể giao dịch. Cho dù muốn ta ra giá gấp đôi, gấp ba, năm lần cũng đều được.

Vi Kiệt gật gật đầu:

- Sau khi trở về hành sự theo hoàn cảnh. Trước đó vẫn không nên bạo lộ thân phận. Huynh vẫn là Đan Vương Trinh Thì, để tránh đánh rắn động cỏ. Lại nói, nếu như để cho Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông biết rõ huynh đã tiến vào trong Lưu Ly vương thành, đoán chừng bọn họ sẽ phái thích khách đối phó với huynh. Tuy rằng Lưu Ly vương thành cấm các thế lực khác giương oai ở địa bàn của mình. Nhưng mà bất luận một cỗ thế lực nào đều có một chỗ góc chết mà ánh mặt trời không thể chiếu tới.

- Đúng vậy, cứu người là trên hết.

Tự nhiên Giang Trần biết rõ nặng nhẹ, nói cho cùng, vẫn là vấn đề thực lực. Nếu như mình có đủ thực lực, không cần phải trốn đông trốn tây như vậy.

Nếu như hắn có đủ thực lực, Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông nào dám phóng nửa cái rắm.

Vài ngày sau, Giang Trần cùng với đội ngũ Vi gia thuận lợi trở về thành trung tâm của Lưu Ly vương thành.

Khi Giang Trần đứng ở ngoài cửa thành trung tâm Lưu Ly v ương thành, từ phía xa nhìn thấy Lưu Ly vương thành trong truyền thuyết, trong lòng cũng bị sự phồn hoa của Lưu Ly vương thành làm cho kinh hãi.

Cũng không phải Giang Trần chưa từng thấy qua phồn hoa, thế nhưng Lưu Ly vương thành này so với những thành thị khác trên Thần Uyên đại lục, thật sự quá nổi bật.

So sánh với nó, cái gì Thái A thành, cái gì mà Xích Đỉnh đế đô, cái gì mà Long Hưng thành, Vạn Ấp thành, hết thảy đều giống như nông thôn so với thành thị.

- Đan Vương đại nhân, nhìn thấy không? Kiến trúc cao vút trong mây kia chính là Lưu Ly vương tháp, tương truyền thờ phụng Thiên Vị phù chiếu của Lưu Ly vương thượng cổ. Còn thờ phụng Thiên Vị xá lợi của Lưu Ly vương. Ánh sáng của Lưu Ly vương chiếu rọi mười vạn năm số mệnh của Lưu Ly vương thành.

Giang Trần theo tay Vi Kiệt nhìn lại, trong thành trì vô tận kia có một tòa Lưu Ly vương tháp cao vút trong mây. Tản ra ánh sáng bảy màu chói lọi, chiếu sáng cả Lưu Ly vương thành.

Khiến cho Lưu Ly vương thành này từ xa nhìn lại giống như được phủ kisn bởi một loại khí chất trang nghiêm, thần thánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK