Mỗi ngày trừ việc tu luyện ra, hắn đem số còn lại dành cho người nhà mình. Thời gian trăm năm trong kiếp sống võ đạo cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Nhưng mà đối với cương vực nhân loại mà nói, đây cũng là trăm năm tốt nhất, là trăm năm tốt nhất từ trước tới nay.
Sau khi linh mạch được chữa trị, bởi vì có Giang Trần tồn tại, cương vực nhân loại chậm rãi khôi phục thế cục thượng cổ. Trải qua từng lần tẩy trừ, một ít người tâm có quỷ chậm rãi bị diệt trừ, mà những tu sĩ chính trực không ngừng được Giang Trần nâng đỡ lên.
Những đạo thống truyền thừa của các tông môn đứng đầu thượng cổ cũng không ngừng bị đào bới ra. Các loại truyền thừa cũng không ngừng tìm được người thừa kế.
Địa vị Vạn Uyên đảo cũng tăng lên.
Chỉ là hàng rào ngăn cách giữa Vạn Uyên đảo và cương vực nhân loại đã bị phá vỡ, liên hệ giữa hai bên cũng tăng cường. Hiện tại thần uyên đại lục, cơ hồ tất cả khu vực biên giới đều bị đánh nát.
Giữa các tộc của Thần uyên đại lục cũng lui tới nhiều hơn. Nhưng mà địa vị nhân tộc rõ ràng đã tăng lên rất nhiều. Thành chúa tể chính thức của Thần Uyên đại lục.
Tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp hơn.
Loại tình huống này chính là tình huống mà Giang Trần thích nhìn thấy nhất.
Những quý nhân trên đường Giang Trần quật khởi, hôm nay cũng nhận được sự bảo hộ, nâng đỡ của Giang Trần. Cho dù là loại tông môn không nhập lưu như Bảo Thụ tông, loại tu sĩ bình thường như lão gia tử Diệp Trọng Lâu hôm nay cũng nhận được rất nhiều trợ giúp. Trở thành một tồn tại vô cùng hiển hách trong Thần Uyên đại lục.
Địa vị Đan Kiền Cung thì càng siêu phàm, trải qua lần lượt dung hợp, Mộc Cao Kỳ cũng không ngừng phát triển, hơn nữa lại thêm Đan Trì cung chủ chăm lo việc chung, Đan Kiền Cung dung hợp với một tông môn đứng đầu thượng cổ, trong lĩnh vực đan đạo có phát triển rất lớn, hơn nữa lại thêm Giang Trần trợ giúp, ủng hộ mạnh mẽ cho Đan Kiền Cung trên phương diện đan dược. làm cho Đan Kiền Cung cũng là thế lực đứng đầu ở phương diện này.
Nhất là Mộc Cao Kỳ, càng trở thành đan đạo đại sư đỉnh cấp được Thần Uyên đại lục công nhận.
Trừ những chuyện này ra, Khổng Tước đại đế cũng là người Giang Trần đặc biệt tôn trọng, trừ thiên phú tu luyện của bản thân hắn cực cao ra, Giang Trần cũng giúp đỡ to lớn, làm cho Khổng Tước đại đế lần lượt đột phá tới thần đạo, Khổng Tước thánh sơn nhất mạch cũng phát triển rất lớn.
Những người khác vốn đi theo Giang Trần, mỗi một người Giang Trần đều cho bọn họ đãi ngộ rất lớn, không có bỏ qua bất kỳ một người nào.
Mạch Vô Song, Tỉnh Trung Huy hiện tại tu vi đều tiến nhanh, địa vị hiển hách trong Lưu Ly cung.
Mà Câu Ngọc và Tiết Đồng đi theo Giang Trần sớm nhất đều được Giang Trần chiếu cố rất lớn, hơn nữa bản thân bọn họ cũng không chịu thua kém.
Tuy rằng bọn họ đều rất trẻ tuổi, nhưng mà đều trở thành tu sĩ Thiên vị cao giai, dùng tư chất của bọn họ cũng biết đột phá thần đạo cũng không quá hư vô mờ mịt.
Đương nhiên người nhận được lợi tốt nhất tự nhiên là người bên cạnh Giang Trần.
Người nhận được hậu đãi của Giang Trần còn có tỷ muội Lăng gia của Đan Kiền Cung, tỷ muội này tình thâm ý trọng với Giang Trần, quan hệ giữa song phương đã sớm siêu thoát thế tục, thân như một nhà.
Giang Trần lúc nào cũng nhớ tới đoạn năm tháng đồng cam cộng khổ kia, chiếu cố các nàng gấp đôi.
Đương nhiên độ mạnh yếu khi chiếu cố của Giang Trần cũng khác nhau, lớn nhất tự nhiên là người nhà hắn.
Phụ thân Giang Thụ Phong, mẫu thân Từ Mộng, tiềm lực tu luyện của hai người tuy rằng không phải đặc biệt cao, cũng qua tuổi hoàng kim để tu luyện, nhưng mà dưới sự trợ giúp của Giang Trần, tiềm lực của bọn họ cũng không ngừng đề cao.
Đối với bọn họ mà nói, trình độ tu luyện cao thấp cũng không quan trọng, quan trọng nhất là tu vi tăng lên, dương thọ có thể tăng lên trên phạm vi lớn.
Kể từ đó người một nahf mới có thể yên vui hưởng thụ niềm vui gia đình, hưởng thụ những năm tháng tươi đẹp.
Từ Thanh Tuyền nhận được Đại La Vân anh quả, Giang Trần vẫn dùng tiêu chuẩn thần đạo bồi dưỡng nàng, cho nên tốc độ tăng trưởng tu vi của Từ Thanh Tuyền trong cương vực nhân loại cũng có thể xếp vào trong top năm.
Hiện tại nàng cũng là tu sĩ thần đạo sơ giia, đừng nói là Nguyệt Thần giáo lúc trước, ngay cả cơ hồ tất cả những người trẻ tuổi trên bát vực lúc trước, người có được tạo hóa như nàng cũng không có nhiều lắm.
Bởi vì nàng là thân muội muội của Giang Trần, người khác cũng chỉ có thể hâm mộ, bội phục mà thôi.
Thiên phú tu luyện của Đan Phi không bằng Từ Thanh Tuyền, nhưng mà trong lòng nàng có một cỗ chấp niệm, luôn muốn tu luyện, một thân tu vi cũng không ngừng đề thăng, hơn nữa Giang Trần lại dùng Đại La Vân anh quả cho nàng phục dụng, tiềm lực tu luyện cũng cực cao.
Nữ nhi Niệm nhi của mình tự nhiên Giang Trần dốc xuống tâm huyết rất lớn. Trong đám người trẻ tuổi, Niệm nhi cơ hồ là đệ nhất thiên tài, không có gì phải tranh luận.
Giang Trần cũng không có sủng ái nữ nhi mình quá mức, điều này cũng khiến cho Niệm nhi có tính nết vô cùng tốt. Nha đầu này cũng đặc biệt ưa thích đan đạo và y đạo, ngoài tu luyện ra thường xuyên nhập thế tu hành, am hiểu cuộc sống cơ cực ngoài thế nhân, trợ giúp thế nhân, hành y tế thế, tâm địa bồ tát, thiện lương như vậy cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng đáng ngưỡng mộ.
Người có thời gian ở chung với Giang Trần dài nhất là Hoàng Nhi, trong vòng trăm năm, cũng chính thức kết làm đạo lữ của Giang Trần, ba mươi năm trước cũng vì Giang Trần mà sinh hạ một đôi long phượng thai.
Kể từ đó trong nhà của Giang Trần tương đương có hai nữ nhi, một nhi tử. Có thể nói là nhi nữ song tonaf.
Đối với đôi long phượng thai này Giang Trần cũng không có lơ là việc giáo dục. Mặc dù không có để cho bọn chúng thiếu tài nguyên, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc, cùng với sự dạy dỗ của đại tỷ Niệm nhi, phẩm tính của đôi long phượng thai này cũng vô cùng tốt, cũng không có loại tính cách nhị thế tổ, điểm này khiến cho Giang Trần vô cùng hài lòng.
Có thể nói bất kể là chuyện nhà hay chuyện thiên hạ Giang Trần đều vô cùng hài lòng.
Chỉ tiếc, còn có một chút tiếc nuối, đó chính là đệ đệ đã mất tích thi thoảng được phụ mẫu nhắc lại của hắn.
Đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn họ, lưu lại vết rách trong lòng bọn họ.
Nhất là hiện tại người một nhà sống hạnh phúc cùng nhau như vậy, nếu như đứa bé kia không có thất lạc, vậy thì hoàn mỹ, không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Chỉ là hai trăm năm qua đi, bọn họ đã thông qua vô số loại biện pháp, thông qua vô số con đường, thủy chung vẫn không có tin tức của đứa bé này.
Chuyện này khiến cho trong đầu hai phu thê này thường xuyên có ý nghĩ bi quan, bọn họ cảm thấy có lẽ đứa trẻ này không về được nữa.
Có lẽ còn nhỏ tuổi như vậy bị đuổi ra ngoiaf Nguyệt Thần giáo, Tà Nguyệt Thượng vực lại là nơi hung hiểm ở phía Tây bắc, tự sinh tự diệt, có lẽ đã sớm không còn ở trên nhân thế.
Nhưng mà trải qua một ít suy tính, Giang Trần thủy chung vẫn cho rằng đệ đệ hắn có lẽ còn ở nhân gian, chỉ là chưa tới cơ duyên để hắn xuất hiện mà thôi.
Đương nhiên loại suy tính này cũng chỉ là một ít tính toán trong u minh, cũng không có nắm chắc tuyệt đối, cho nên Giang Trần cũng rất ít khi nói chuyện này để dỗ dành phụ mẫu, hắn không muốn phụ mẫu càng thêm thương cảm.
...
Văn sĩ trung niên mang theo Giang Du, du lịch tất cả các đại cương vực, trải qua hơn nửa năm, lại đi tới cương vực nhân loại, lại đi một vòng cương vực nhân loại nửa năm, nhất là Tà Nguyệt Thượng vực còn ở lại ba tháng.
- Giang Du, Tà Nguyệt Thượng vực này, từng cành cây ngọn cỏ có khơi gợi ký ức trước đó của ngươi không?
Văn sĩ trung niên cười ha hả.
- Không có.
Giang Du mạnh miệng.
- Được rồi, căn cứ vào lời của các tán tu trong Tà Nguyệt Thượng vực này, khắp nơi đều có thông báo tìm người, người bọn họ tìm không phải là ngươi đó chứ?
Giang Du im lặng, phòng tuyến tâm lý của hắn đang sụp đổ.