Xuyên qua thông đạo tầng thứ tư, Thang Hồng đi tới không gian tầng thứ năm.
- Hô, cuối cùng đã tới. Ta phải tranh thủ thời gian tìm được ngọc bội đối ứng, để tiểu tử kia tâm phục khẩu phục. Bất quá tiểu tử kia chỉ là một thái điểu, có lẽ vẫn còn ở lầu hai lầu ba vòng vèo a? Ha ha ha.
Trong lòng Thang Hồng nghĩ đến địa phương hưng phấn, nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì?
Bỗng nhiên, bên tai Thang Hồng truyền đến một giọng nói.
- Liên quan gì đến ngươi.
Thang Hồng tức giận, thuận miệng ứng một câu, đột nhiên khẽ giật mình, cảm thấy thanh âm này sao có chút quen tai nhỉ.
- À?
Thang Hồng men theo thanh âm nhìn lại, cả người nhảy dựng lên.
- Tại sao là ngươi?
Đứng ở trước hắn không xa, đúng là Giang Trần, vẻ mặt mỉm cười nhìn Thang Hồng, giương ngọc bài đánh số đối ứng trong tay.
- Không có ý tứ, so với ngươi nhanh hơn một chút.
- Ngươi... Làm sao có thể? Ngươi là làm sao tới?
Cả người Thang Hồng hóa đá rồi, ngây ra như phỗng, hoàn toàn không thể tin được một màn mình chứng kiến này.
- Ngươi tới làm sao, ta liền như vậy. Ai bảo ngươi một đường chỉ nghĩ ngợi thắng ta như thế nào, lãng phí thời gian chứ?
Giang Trần ung dung cười cười.
- Ta xuống trước, ngươi chậm rãi tìm được ngọc bội của ngươi a.
-...
Thang Hồng ngạc nhiên, miệng há cực lớn, cơ hồ có thể nhét vào mấy cái bánh bao.
Khu khảo hạch Tâm lực, Giang Trần đã nắm bắt hai mươi lăm điểm tích lũy của Tâm lực quan tới tay. Bởi vậy, hắn đã có năm mươi điểm tích lũy rồi.
- Ân, vạn sự khởi đầu nan. Mở đầu rất thuận lợi a, năm mươi điểm tích lũy, hiện tại ta ít nhất không phải hai bàn tay trắng rồi.
Giang Trần cười cười, đang muốn đi đến khu khảo hạch kế tiếp.
- Đợi một chút.
Lúc này, Thang Hồng cũng từ trong Mê Thần Tháp ra:
- Chớ đi a, chờ ta cầm điểm tích lũy đã.
Giang Trần thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, liền dừng bước. Nhìn bộ dạng thằng này, nếu không đợi hắn, chỉ sợ hắn sẽ tại chỗ phát điên a.
Ngược lại mình là nhà thắng, cũng không sợ thằng này chơi xấu.
Thang Hồng cầm điểm tích lũy xong, vẻ mặt phiền muộn đi tới trước mặt Giang Trần:
- Cười cái gì? Thang Hồng ta nguyện đánh bạc chịu thua. Cùng lắm thì, nhận ngươi làm lão Đại. Bất quá, tiếp theo có cơ hội, ta muốn thắng trở lại. Đến lúc đó, ngươi lại gọi ta lão Đại.
- Đi, ta chờ ngươi thắng trở lại.
Giang Trần tiêu sái cười cười.
- Khảo hạch tiếp theo, là khảo hạch năm hạng trụ cột đan dược, đánh cuộc hay không?
Thang Hồng cười hắc hắc nói:
- Tự giới thiệu thoáng một phát, ta là đệ tử Bảo Thụ Tông. Đan dược, đây chính là cường hạng của ta. Nếu ngươi không dám đánh bạc, có thể sớm nói.
Giang Trần cười cười:
- Vậy thì không đánh bạc a.
Thang Hồng cười đắc ý:
- Ân, coi như ngươi có tự mình hiểu lấy. Lão Thang ta muốn thắng cũng thắng quang minh lỗi lạc, đan dược một đạo, hừ hừ, liên minh 16 nước, ai dám theo đệ tử Bảo Thụ Tông chúng ta so?
Thang Hồng nói gần nói xa, lộ ra một cỗ tự tin mãnh liệt.
- Ân, cũng không phải cái gì tự mình hiểu lấy. Đan dược chi đạo, muốn đánh bạc, ngươi sẽ thua thảm hại hơn, cả đời cũng trở mình không được.
- Cái gì?
Thang Hồng kêu lên.
- Tiểu tử, nói chuyện không nên cuồng như vậy. Biết rõ đang cùng ai nói chuyện sao? Ở trước mặt đệ tử Bảo Thụ Tông, ngươi dám nói khoác năng lực đan dược?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Như thế nào? Gia hỏa nguyện đánh bạc chịu thua, là như vậy sao?
Thang Hồng cười hắc hắc, gãi gãi đầu:
- Lão Đại, đi, bây giờ ngươi là lão Đại của ta. Bất quá, ta vẫn muốn nói, đan dược chi đạo, chớ khoác lác ở trước mặt ta.
- Ta thật là không khoác lác.
- Vậy ngươi có ý tứ gì?
Biểu lộ của Thang Hồng có chút khó coi, cảm giác thiên tài Bảo Thụ Tông như mình, không có được đối thủ coi trọng, cảm thấy rất không thoải mái.
- Ta là không muốn ngươi thua thảm như vậy.
Giang Trần nhún vai, cười nói.
- Ta sẽ thua?
Thang Hồng nhảy dựng lên.
- Mới vừa rồi là ta chủ quan, không cẩn thận để cho ngươi thắng một ván. Đan dược chi đạo, nếu ngươi đấu với ta, dù ta nhắm mắt lại, cũng có thể nhẹ nhõm thắng ngươi.
Nhìn ra được, Thang Hồng này đối với đan dược, càng thêm tràn đầy tự tin.
- Ha ha, có tự tin là chuyện tốt.
Giang Trần cũng không dây dưa, qua loa hai câu, liền ý định ly khai.
- Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đang khoác lác?
Thang Hồng càng thêm buồn bực. Ở phương diện đan dược, hắn thật đúng là không chịu được người khác khinh thị.
- Ân, ngươi hoàn toàn chính xác đang khoác lác.
Ở trước mặt Giang Trần nói thiên phú đan dược, ở trong liên minh 16 nước, bất kể là ai, cái kia đều là đang khoác lác. Kiếp trước Giang Trần ở phương diện võ đạo không thể tu luyện, nhưng mà đan đạo, đây chính là Đại Tông Sư cấp bậc Chư Thiên. Ở vị diện phàm tục nho nhỏ, hắn thật sự có tự tin này.
- Chúng ta đánh bạc một ván.
Lòng tự trọng của Thang Hồng bị kích phát rồi.
- Ngươi đã thua một ván rồi, còn có cái gì đánh bạc nữa?
Giang Trần cười ha hả hỏi.
- Lại đánh bạc một ván, nếu ván này thua. Thang Hồng ta cả đời làm tiểu đệ của ngươi, vĩnh viễn không đổi ý, cũng không càn quấy. Ngươi đánh cuộc hay không?
- Cả đời?
Giang Trần cười nói.
- Có phải quá xa xôi hay không?
Thang Hồng vỗ lồng ngực:
- Người biết rõ Thang Hồng ta, sẽ biết ta là người nói một không hai. Nếu ngươi thật có thể thắng ta ở đan dược chi đạo, đừng nói gọi ngươi lão Đại, dù gọi ngươi là gia gia, ta cũng không cau mày.
- Gia gia thì không cần, ta cũng không muốn giảm thọ. Cả đời gọi lão Đại, đây chính là ngươi nói, không đổi ý?
Giang Trần thấy thằng này quật cường đáng yêu, cũng cảm thấy rất thú vị.
- Hối hận? Thang Hồng ta đời này không biết cái gì gọi là hối hận.
Thang Hồng lớn tiếng nói:
- Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ván này nếu như ngươi thua, chúng ta tính toán ngang tay. Tiếp theo lại đánh bạc.
- Ta sẽ không thua.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Thang Hồng bình sinh đánh cuộc rất nhiều người, cũng đã gặp rất nhiều người tự tin.
Thế nhưng mà, hắn chưa từng như hôm nay. Gặp vẻ mặt Giang Trần tự tin bình tĩnh, tâm háo thắng của hắn cũng bị kích phát triệt để.
- Tốt, ngươi cảm giác mình sẽ không thua, ta cũng cảm giác mình chắc chắn không thua. Ta ngược lại muốn nhìn, đến cùng ai thất bại.
Thang Hồng nói xong, liền cất bước đi đến khu khảo hạch đan dược.
Bỗng nhiên tầm đó, nhiều ra một đối thủ thú vị như vậy, làm cho khảo hạch trụ cột buồn tẻ kia, nhiều thêm vài phần hứng thú.
Giang Trần như đang tiêu khiển, đi theo đến khu khảo hạch đan dược.
Phương diện khác, Giang Trần thật chưa dám nói nhất định thắng.
Nhưng mà phương diện đan dược, Giang Trần tuyệt đối dám nói nhất định thắng, hơn nữa không có khả năng có bất kỳ ngoài ý muốn.
Khu khảo hạch Đan Dược, bịp bợm chồng chất.
Năm hạng mục khảo hạch, cũng hoàn toàn bất đồng. Cửa thứ nhất, phân biệt rõ Linh Dược. Tám mươi mốt loại Linh Dược, phải ở trong thời gian nhanh nhất, phân loại tốt chúng nó, không thể sai lầm.