Nếu như bên người một thượng vị giả không có người như vậy mới là nguy hiểm.
Lời nói tới đây, mục đích của hắn cũng đã đạt tới. Hắn tới nơi này không phải là vì muốn tìm kiếm vận khí, cũng không phải để cho Đa Mai Minh Hoàng vừa gặp đã cúi đầu với hắn.
Dùng thân phận và địa vị của Tứ đại hoàng giả, chuyện này cũng không thực tế một chút nào.
Lần bái phỏng này của hắn kỳ thực chỉ là biểu đạt một loại tư thái của mình mà thôi.
Lại tùy ý đàm luận vài câu, Giang Trần liền đứng dậy cáo từ.
Đa Mai Minh Hoàng cũng không giữ khách, tiễn Giang Trần tới cửa rồi nói:
- Những lời nói khách khí lão thân không nói nhiều. Người có vấn đề gì thì có thể tới tìm Vân Trung Minh Hoàng trước. Người có Thiếu Vũ lệnh, nếu vấn đề lớn người còn có thể điều động Khổng Tước vệ. Cho nên lão thân nói, có việc đừng tới tìm lão thân nói nhảm.
Giang Trần cười cười, đối với ngôn từ sắc bén của Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó có thể ứng đối.
Hắn lại nói sang chuyện khác:
- Lúc trước ở trước sơn môn có một tiểu cô nương năm sáu tuổi, rất là đáng yêu. Là ngoại tôn nữ của Minh hoàng sao?
- Ngươi nói tới Niệm nhi sao?
Đa Mai Minh Hoàng nao nao, hiển nhiên nàng còn chưa thích ứng được chuyện Giang Trần đột nhiên hỏi tới chuyện này.
Giang Trần cười gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu cô nương này nói mình gọi là Niệm nhi.
Nói tới Niệm nhi, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng nhiều thêm mấy phần nhu hòa, giống như tiểu cô nương giống như thiên sứ kia khiến cho Đa Mai Minh Hoàng lạnh lẽo như khối băng này cũng có thể bị hòa tan vậy.
- Ài, lão thân một mực thanh tu, chưa từng có hôn phối, sao lại có ngoại tôn nữ được chứ? Niệm nhi là đại đế bệ hạ ủy thác ta nuôi dưỡng, đây là một tiểu nha đầu thiện lương, số khổ, còn là một tiểu nha đầu số khổ, không có mẫu thân.
Nói tới đây, ánh mắt Đa Mai Minh Hoàng nhìn về phía Giang Trần:
- Ngày hôm trước không phải thiếu chủ cũng biết rõ chuyện cầu hôn hoang đường kia hay sao?
Giang Trần nhướng mày, nhớ tới cái gì rồi nói:
- Niệm nhi này là nhi nữ của Đan nhi tiểu thư sao?
Giang Trần còn chưa nhìn qua Đan nhi tiểu thư này, vốn tưởng rằng ngày hôm trước có thể nhìn thấy. Kết quả người ta bởi vì không muốn bị cầu hôn quấy nhiễu cho nên trực tiếp tuyên bố bế tử quan ba năm.
Về sau Giang Trần nghe Khổng Tước đại đế bệ hạ nói, Đan nhi này có một nhi nữ, lại không nghĩ rằng hôm nay hắn lại nhìn thấy.
Mà nhìn thấy tiểu cô nương giống như thiên sứ này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần mềm nhũn, thoáng cái giống như bị đánh trúng vậy.
Khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu với tiểu cô nương này, có chút hiếu kỳ, thậm chí là hoàn toàn không rõ tại sao lại sinh ra cảm giác yêu thương.
Cũng bởi vì loại cảm xúc khó hiểu như vậy, khiến cho Giang Trần nhịn không được mà hỏi Đa Mai Minh Hoàng.
Nghe thấy Đa Mai Minh Hoàng nói tiểu cô nương này đáng thương như vậy, trong lòng Giang Trần không hiểu sao lại run rẩy một chút, không ngờ lại có chút đồng tình, có chút cảm giác thương cảm.
Võ giả như Giang Trần, đạo tâm cứng rắn như bàn thạch. Đột nhiên xuất hiện cảm giác khó hiểu này cũng khiến cho trong lòng Giang Trần âm thầm cảm thấy kỳ quái.
- Ài, xem ra kiếp trước kiếp này không có quen biết, nói chuyện với tiểu hài tử, khiến cho ta trời sinh không có lực miễn dịch với tiểu hài tử a. Chỉ là vì sao tiểu cô nương này lại khiến cho bản thân ta có cảm giác thân thiết không nói nên lời như vậy?
Kỳ thực Giang Trần cũng chỉ hiếu kỳ, chỉ là hắn vẫn cảm thấy, có lẽ bởi vì trời sinh hắn ưa thích mấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà thôi.
Đi ra khỏi sơn môn Đa Mai đạo tràng, Giang Trần cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn vài lần, cuối cùng không có thu hoạch được gì, lúc này mới bực mình rời khỏi.
Hắn rất muốn liếc mắt lại nhìn tiểu cô nương kia, thế nhưng mà dù sa ocuxng mới tới, nếu như hắn biểu hiện quá mức nóng vội với một tiểu cô nương năm sáu tuổi, sẽ khiến cho Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó chịu, nghi kị.
Sau khi Giang Trần rời khỏi một lát, Niệm nhi cũng vội vã đi tới bên cạnh Đa Mai Minh Hoàng.
- Mỗ mỗ, bọn họ mang đại ca tới gặp người. Niệm nhi muốn trò chuyện với đại ca ca a.
Niệm nhi kích động chạy tới.
Vừa vặn Đa Mai Minh Hoàng vừa mới tiễn Giang Trần rời đi, nhìn thấy Niệm nhi, trên mặt hiện lên nụ cười khó có được.
- Niệm nhi, con có biết đại ca ca kia là ai không?
Tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện, gật đầu nói:
- Biết rõ a, bọn họ nói đại ca ca chính là Chân thiếu chủ, là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành a.
Đa Mai Minh Hoàng nhíu mày một cái, nói:
- Niệm nhi cũng biết Chân thiếu chủ là đại anh hùng sao?
Đôi mắt giống như tinh linh của Niệm nhi chớp chớp, ngẫm lại một lúc rồi mới thành thực nói:
- Tất cả mọi người nói như vậy, Niệm nhi cảm thấy, chắc chắn tất cả mọi người sẽ không sai a.
Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.
Trong lòng của nàng không phủ nhận cống hiến của Chân thiếu chủ với Lưu Ly vương thành, đả bại Đan Hỏa thành, đả bại Kê Lang Đan Vương, quả thực đã lập nhiều công lao cho Lưu Ly vương thành.
Thế nhưng mà Đa Mai Minh Hoàng đối với lai lịch của Chân thiếu chủ, đối với phẩn tính của Chân thiếu chủ hoàn toàn không biết gì cả. Coi như là tính cách của nàng trong lúc nhất thời cũng rất khó tiếp nhận hoàn toàn vị thiếu chủ quật khởi trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ là bệ hạ đã quyết định, Đa Mai nàng cũng không thể làm quá, phản đối quyết định của bệ hạ, nàng cũng không dám, cũng không thể.
- Mỗ mỗ, đại ca ca đi rồi sao?
Hai mắt Niệm nhi tìm kiếm khắp nơi, không nhìn thấy Giang Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng.
- Đúng vậy, hắn vừa mới đi. Niệm nhi, tuổi con còn nhỏ, cũng không thể chơi với Chân thiếu chủ, con tìm hắn làm gì?
Đa Mai Minh Hoàng lơ đễn trả lời, cho rằng tiểu cô nương chỉ nhất thời cao hứng.
- Đại ca ca là người tốt, khi đại ca ca nhìn Niệm nhi, khiến cho Niệm nhi cảm thấy rất thân thiết. Cảm thấy đại ca ca giống như là người ông trời phái xuống bảo hộ Niệm nhi. Mỗ mỗ, đại ca sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn, sẽ bảo hộ tất cả chúng ta, sẽ bảo hộ Niệm nhi, đúng không?
Niệm nhi giống như sợ mỗ mỗ đưa ra đáp án mà nàng không muốn nghe, cho nên sau khi nói tới vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà kéo căng, chăm chú và chờ mong nhìn qua Đa Mai Minh Hoàng.
Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, nói:
- Hy vọng hắn sẽ làm vậy.
Niệm nhi lớn tiếng nói:
- Đại ca ca nhất định sẽ làm vậy. Niệm nhi biết rõ, ánh mắt của đại ca ca chính là người tốt, đại ca ca nhất định sẽ bảo hộ Niệm nhi, sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn chúng ta.
Đa Mai Minh Hoàng nghe thấy Niệm nhi nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng thầm than:
- Chân thiếu chủ à Chân thiếu chủ, nếu như ngươi thực sự là chân mệnh thiên tử. Là chân mệnh thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, đó chính là vinh hạnh của Khổng Tước thánh sơn. Nếu như ngươi không phải, là một gian tặc có dị tâm, vậy thì hành động của ngươi rất cao tay. Chẳng những lừa gạt hoàn mỹ, lừa gạt bệ hạ, ngay cả tiểu nha đầu năm sáu tuổi cũng bị ngươi lừa gạt.
Danh Sách Chương: