Trong lúc nhất thời, trong thần thức của Lợi Tân không ngờ lại xuất hiện một loại ảo giác không thể ngăn cản, giống như bản thân hắn đột nhiên thoáng cái bị ném trong một nơi chém giết từ thời thượng cổ.
Một quyền đơn giản này không ngờ lại huyễn hóa ra nhiều áo nghĩa như vậy, thông qua thị giác, thính giác, xúc giác tiến vào trong thức hải của hắn.
Lợi Tân dù sao cũng là thiên tài Đại Thánh đường, có một loại bản năng chiến đấu giống như dã thú.
Hai tay hắn liên tục đánh vào đầu mình, dường như muốn đem các công kích thần thức đánh ra khỏi thức hải, đồng thời, hai tay dang ra, mười ngón tay hắn lập tức hóa thành mười đạo lợi kiếm.
Sưu Sưu Sưu Sưu.
Mười đạo lợi kiếm giao thoa, huyễn hóa ra thành từng đạo quang mang sắc bén giống như từng chiếc răng sói, từng đạo quang mang này không ngừng đan vào nhau, không ngờ lại hình thành một cái thuẫn hình răng sói.
- Tật Phong lang thuẫn.
Bốn phía lang thuẫn này có vô số phù văn nhảy lên, tản ra từng đạo ánh sáng âm u, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ thâm thúy.
Những chiếc răng sói này hình thành lâng thuẫn, hiển nhiên đã trải qua phù văn đặc thù xử lý, lực phòng ngự kinh người.
Một quyền của Giang Trần nện vào lang thuẫn.
Phanh.
Lập tức từng tiếng ken két thanh thúy, thanh âm nghiền nát vang vọng.
Lang thuẫn do những chiếc răng sói hình thành không ngờ lại vỡ vụn thành từng khúc, mà những phù văn kia cũng giống như con ruồi bị đánh bay, tiêu tán thành vô hình.
- Cái gì?
Lợi Tân có cảm giác giống như nằm mơ, lực phòng ngự của Tật Phong lang thuẫn hắn là người hiểu rõ nhất. Đừng nói là Nguyên Cảnh thất trọng, coi như là Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong cũng đừng hòng dùng quyền mà phá được nó.
Coi như là thần binh lợi khí, cũng phải rất khó khăn mới có thể phá được Tật Phong lang thuẫn của hắn.
Sau khi thất thần, tay Lợi Tân liên tục huy vũ, vội vàng bố trí một đạo phù phòng ngự qunah thân, đồng thời thân thể giống như một con sói, dùng tộc độ nhanh chóng ý đồ né tránh quyền của đối thủ.
Chỉ là quyền ỹ của Giang Trần nhìn như bình thường, thế nhưng hiển nhiên cũng dung hợp quyền ý cực kỳ thâm ảo ở bên trong.
Một khi Giang Trần phát động công kích, bên trong quyền cương này hiển nhiên không chỉ đơn giản chỉ có một quyền, hai quyền đơn giản như vậy.
Bước chân Giang Trần lại một lần nữa bước về phía trước, hai tay huy vũ, lại đánh ra hai quyền.
Phanh Phanh Phanh.
Tốc độ của Lợi Tân tuy rằng nhanh, thế nhưng vẫn không nhanh bằng quyền cương của Giang Trần. Liên tục chống vài quyền, vòng phòng ngự do đạo phù phòng ngự của hắn trong lúc vô tình bị quyền cương của Giang Trần phá nát.
Quyền cương của Giang Trần giống như thần binh lợi khí không có gì cản nổi, khiến cho vô luận Lợi Tân né tránh như thế nào, vô luận là phòng ngự thế nào đều không thể thoát khỏi trạng thái hạ phong.
Đến lúc này dù Lợi Tân tự tin thế nào cũng biết bản thân mình đã sai lầm thế nào.
Ở trước mặt công kích của quyền cương đối phương, đừng nói là phản kích lại, cho dù là phòng ngự cũng chật vật vô cùng, tràn ngập nguy cơ.
Trong lúc nhất thời, Lợi Tân khổ sở không thể tả nổi, trong lòng tràn ngập cảm giác hối hận.
Lợi Tân hắn luôn dùng công kích mạnh mẽ làm thương hiệu của mình, lực phòng ngự tuy rằng cũng coi như không tệ, thế nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào so sánh được với lực công kích kinh người kia.
Thế nhưng mà trận chiến này, từ đầu cho tới giờ phút này ngay cả cơ hội ra tay hắn cũng không có.
Phòng ngự, phòng ngự, lại tiếp tục phòng ngự.
Giang Trần hiển nhiên không định dây dưa quá nhiều, cho nên trận chiến này hắn định tốc chiến tốc thắng.
Quyền pháp khẽ đổi, kim nguyên chi lực cường đại ngưng tụ ở trên quyền ấn, giống như có trăm ngàn thanh lợi kiếm giờ phút này được ngưng tụ trong đạo quyền này, một quyền có thể phá biển cả, đánh nát núi cao.
Một quyền nữa dùng tốc độ không thể tưởng tượng được đánh ra.
Oanh.
Cơ hồ tất cả phòng ngự toàn thân Lợi Tân ngay lập tức bị nghiền nát, trong nháy mắt khi quyền cương xâm nhập thân thể Lợi Tân, Giang Trần cũng thu tay lại, thu lại chín thành lực đạo.
Lực lượng một thành còn lại đánh vào ngực Lợi Tân.
Phanh.
Một ngụm máu tươi được phun ra, Lợi Tân ngã lộn nhào, thân thể rớt ra ngoài.
Cũng may Giang Trần hạ thủ lưu tình, lúc Lợi Tân bay ra ngoài, hai chân liên tục động đậy, miễn cưỡng đứng vững, cuối cùng đứng vững bên bờ lôi đài. Chỉ thiếu chút nữa là rớt xuống lôi đài. Chỉ là trong miệng lại có cảm giác ngòn ngọt, một ngụm máu tươi lại một lần nữa bị phun ra.
Đứng ở bên bờ lôi đài, Lợi Tân ngây ra như phỗng, vẻ mặt âm trầm, biến hóa bất định, một lúc lâu cũng không thể nào tiếp nhận được kết quả như vậy.
Nhưng mà một cơn gió thổi qua, toàn thân Lợi Tân rung động, cuối cùng hắn vẫn hiểu được, đối phương đã hạ thủ lưu tình.
Một quyền vừa rồi phá vỡ lực phòng ngự của hắn kia, nếu như không phải đối phương thu lại đại bộ phận lực lượng, thì Lợi Tân hắn lúc này có lẽ đã là một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
Nghĩ tới đây Lợi Tân đâu còn dũng khí đứng trên lôi đài, hắn cười khổ một tiếng, nhìn Giang Trần thật lâu, rồi ôm quyền thở dài nói:
- Đa tạ hạ thủ lưu tình, ta thua rồi.
Cái gì?
Dưới đài vang lên vô số thanh âm kinh ngạc, đây là ngươi của Thánh Lang nhất tộc trong Đại Thánh đường sao? Thánh Lang nhất tộc ở trong các gia tộc của Đại Thánh đường có thể nói là tộc hiếu chiến nhất, là tộc khó chiến thắng nhất.
Lợi Tân này bị đánh hai quyền, không ngờ lại tự động nhận thua.
Những người đang xem dưới đài kia hiện tại còn đang cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, nghe nhầm.
Tuy rằng Lợi Tân không tính là thiên tài cao cấp nhất trong Đại Thánh đường, thế nhưng mà thiên tài nhị lưu của Đại Thánh đường so với những thiên tài nhất lưu của các tông môn khác cũng có lực liều mạng a.
Hơn nữa còn là Thánh Lang nhất tộc khó dây vào nhất, bị người ta đánh hai quyền đã chủ động nhận thua?
Phải biết rằng luận võ trong đại điển này, mỗi một lần luận võ đều rất bình thường, thế nhưng chỉ cần là luận võ liên quan tới Mộc Cao Kỳ, chỉ cần lăn qua lăn lại một hồi, tại sao đều có vẻ không bình thường như vậy.
Trận đầu của Mộc Cao Kỳ đấu với Phong Bào của tông môn ngũ phẩm kia, Phong Bào kia mới là Nguyên Cảnh thất trọng, Mộc Cao Kỳ muốn chiến thắng lại cực kỳ gian khổ, toàn thân tràn ngập mồ hôi.
Trận thứ hai đấu với Vương Kình của Thánh Kiếm cung, thực lực không thể nghi ngờ còn hơn Phong Bào vài lần, công kích có lực hủy thiên diệt địa. Thế nhưng khi đánh vào người Giang Trần, lại giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, một chút cảm giác cũng không có. Ngược lại Vương Kình kia còn bị một cước đạp bay.
Trận thứ ba này còn quỷ dị hơn, Lợi Tân so với Vương Kình còn có thực lực cường đại hơn nhiều. Lợi Tân này còn đáng thương hơn, ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có.