Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thiếu gia nhà ta, đạt được Thần linh chiếu cố, đừng nói một ngọn núi, coi như trời sập xuống, hắn cũng gánh được.

Giang Chính là chỗ tốt gì cũng không có, nhưng mà đối với Giang Trần, lại sùng bái mù quáng, thuộc về loại não tàn điển hình.

Nam tử cẩm y kia mỉm cười, roi nâng cằm của Giang Chính, điềm nhiên nói:

- Ngươi cái nô tài này, ngược lại rất trung tâm. Bất quá, là ngu trung. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, nói cho ta biết sự tình của Giang Trần. Ta đảm bảo, ngươi ở Thương Dương Vương Quốc phú quý vô hạn. Quyết không thua ngươi hưởng phúc ở Đông Phương Vương Quốc?

- Phi...

Giang Chính chửi ầm lên:

- Tuy lão tử không có bản lãnh gì, nhưng Đông Phương Vương Quốc là nhà của lão tử, lão tử sinh là người Giang gia, chết là quỷ Giang gia, Thương Dương Vương Quốc có gì đặc biệt hơn người? Chọc giận thiếu gia nhà ta, phất tay tầm đó, các ngươi liền nước mất nhà tan.

Nam tử cẩm y kia tức giận, giơ roi lên, lại hung hăng đánh mấy phát.

- Mà thôi, tiếp tục đánh nữa, sẽ đánh chết.

Một thanh niên khác ngồi ở bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng. Thanh niên này bận hoàng bào, đúng là Thái tử Thương Dương Vương Quốc Vu Hồng.

Vu Hồng mỉm cười, tựa hồ biết Khê lão cùng Giang Chính đều là xương cứng, không dễ ra tay.

Lập tức đi đến trước mặt một Giang gia tộc lão khác:

- Lão trượng, ta xem ra, ngươi ở Giang gia, địa vị cùng hắn kém xa a, còn không bằng hợp tác, nói cho ta biết, Giang Trần kia, đến cùng được truyền thừa gì? Có đầu mối gì hay không?

Tên tộc lão kia nao nao, hiển nhiên là do dự.

Thế nhưng mà, Giang Trần đến cùng được truyền thừa gì, hắn không nói được a. Chỉ biết Giang Trần là hoàn khố, ở Đông Phương Vương Quốc bị đánh một trận, bỗng nhiên liền khai khiếu. Muốn nói nguyên nhân gì, những người Giang gia này, căn bản không ai biết được.

- Vu Hồng vương tử, không phải lão nhân không muốn hợp tác, mà là Giang Trần cùng chúng ta quan hệ quá bình thường, chuyện của hắn, căn bản sẽ không cho chúng ta biết. Ngoại trừ Giang Chính, những người khác đối với Giang Trần căn bản không có hiểu rõ gì. Hơn nữa, Giang Trần cùng chúng ta cũng không thân. Vương tử điện hạ ngươi bắt chúng ta, thật là bắt sai người rồi. Nếu như chúng ta cùng Giang Trần có quan hệ mật thiết, có thể không cùng hắn đi Thiên Quế Vương Quốc sao? Giang Phong cùng Giang Trần kia, thời điểm ở Giang gia liền bài xích chúng ta.

Người này ngược lại khua môi múa mép như lò xo, ý đồ mượn chuyện này tránh ra một kiếp.

Vu Hồng nghe vậy, cười lạnh một tiếng:

- Chiếu ngươi nói như vậy, sự tình của Giang Trần, ngươi hoàn toàn không biết gì cả?

- Đúng vậy.

- Ngươi đã không biết gì cả, vậy chính là phế vật, lưu ngươi làm gì?

Đột nhiên Vu Hồng rút kiếm, hàn quang lóe lên, chém xuống đầu người này.

Ánh mắt Vu Hồng lạnh lùng, quét một vòng, nhìn chằm chằm vào Giang Chính cùng Khê lão, khàn giọng nói:

- Bản điện kiên nhẫn có hạn. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, nếu như hôm nay còn không chiếm được tin tức hữu dụng, các ngươi liền lên Hoàng Tuyền a.

Giang Chính cười rộ lên:

- Muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Sớm muộn gì, thiếu gia nhà ta sẽ tìm tới ngươi, đối địch thiếu gia nhà ta, kia chính là muốn chết. Long gia, chính là vết xe đổ của Vu thị Vương tộc các ngươi.

Nam tử cẩm y kia thấy Giang Chính lại dám chống đối Thái tử, giận tím mặt, vung roi muốn quất tới.

Vu Hồng vung tay lên, ngăn người này lại:

- Hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chúng ta nạy miệng hắn không ra, người tông môn, tự có biện pháp cạy miệng của hắn. Thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi, người bên tông môn kia, có lẽ cũng sắp tới.

Vu Hồng đang nói chuyện, bỗng nhiên trên không toàn bộ Thương Dương Vương Quốc, truyền đến một tiếng thét dài.

Tiếng thét này giống như sấm mùa xuân cuồn cuộn, kéo dài không dứt, khí thế như cầu vồng, như núi thở hải khiếu, tịch cuốn mà tới. Trong nháy mắt, trên không vương đô Thương Dương Vương Quốc, giống như mây đen áp thành.

- Vu Hồng, lăn ra đây gặp ta.

Một tiếng quát to, từ trong hư không cuồn cuộn áp xuống.

Vu Hồng chấn động toàn thân, tình huống như thế nào? Người phương nào lá gan lớn như vậy, dám ở địa bàn Thương Dương Vương Quốc, gọi thẳng danh tự Thái tử?

Trong vương cung, quốc quân Vu Thản đang cùng một gã ái phi chinh phạt trên giường, thanh âm ba ba ba không dứt bên tai.

Bên cạnh giường, có mấy cung nữ phục thị, mỗi cái đều là nhân gian tuyệt sắc, khoanh tay mà đứng, tựa hồ đã sớm quen hết thảy. Xem bộ dáng của các nàng, hiển nhiên cũng là tùy thời bổ sung lên.

Trong lúc đó, một tiếng quát to này, làm cho Vu Thản chấn động toàn thân, phảng phất sấm sét giữa trời quang, một tay đẩy ra mỹ nhân bên người.

- Tình huống như thế nào?

Bên ngoài, đám thị vệ đều như lâm đại địch, nhao nhao kêu lên:

- Hộ giá, hộ giá.

Lúc này Vu Thản cũng bất chấp chinh phạt tiếp, xoay người một cái, kéo quần áo liền đi ra ngoài.

- Bệ hạ.

- Bên ngoài là người phương nào, dám tiếng động lớn xôn xao?

Vu Thản cuối cùng là vua một nước, cũng không có loạn.

Chỉ một lúc sau, liền có thủ vệ ngoài Vương Cung vội vàng báo lại.

- Bệ hạ, ngoài Vương Cung, bỗng nhiên xuất hiện một vòng tròn lớn, vây trọn Vương Cung.

- Bệ hạ, không trung có vô số điểm đen, không biết vật gì, che khuất bầu trời.

- Bệ hạ, đại nội cao thủ lướt tới gần điều tra, đều bị giết.

Một đám tin tức phi tốc truyền đến, Vu Thản càng nghe càng kinh hãi. Đây là người nào, lại dám lớn mật như thế? Đến Thương Dương Vương Quốc giương oai?

Chẳng lẽ không biết, giương oai ở Thương Dương Vương Quốc, chẳng khác nào giương oai trước cửa nhà Tử Dương Tông sao?

- Lập tức điều động đại nội cao thủ, tuyên triệu Tam đại ngoại môn của Tử Dương Tông đến đây hộ giá.

Vu Thản hạ lệnh.

Như trong Thiên Quế Vương Quốc có Tứ đại đạo tràng, đều là Bảo Thụ Tông thiết lập ngoại môn ở thế tục.

Tử Dương Tông ở Thương Dương Vương Quốc, đồng dạng có Tam đại ngoại môn.

Hơn nữa, Tam đại ngoại môn này, trực tiếp do vương thất quản lý. Cùng Tứ đại ngoại môn của Bảo Thụ Tông có chỗ bất đồng.

Vu Thản cũng không bối rối, mà bố trí đâu vào đấy.

- Thái tử đâu?

Vu Thản bố trí xong, liền hỏi.

- Thái tử ở trong thiên lao, thẩm vấn những phạm nhân kia.

Vu Thản khoát tay:

- Bảo hắn nhanh chóng ly khai thiên lao, để tránh phức tạp.

Vu Thản cũng biết, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Vì nhi tử an toàn, hắn không muốn Vu Hồng ở lại thiên lao.

Rất nhanh, Vu Hồng liền chủ động chạy đến nội cung, tới gặp Vu Thản.

- Phụ vương, chuyện gì xảy ra? Nghe nói Vương Cung bị người vây quanh?

Vu Hồng hỏi.

- Vội cái gì?

Vu Thản cười lạnh nói.

- Thương Dương Vương Quốc ta tung hoành 16 quốc ngàn năm, đại chiến gì chưa thấy qua? Giương oai trước cửa ra vào của Tử Dương Tông, mặc kệ đối thủ là ai, đều là muốn chết.

Vu Thản bá khí mười phần, hắn làm quốc quân, bất đồng với quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc. Bản thân hắn là ký danh trưởng lão của Tử Dương Tông, địa vị rất cao, lực khống chế Vương Quốc, viễn siêu quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc.

Không bao lâu, cao thủ trong cung đã tụ tập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK