Huyền Vũ Thần Thú lầm bầm lầu bầu.
Ngay thời điểm hắn dương dương đắc ý, hai mắt của Giang Trần bỗng nhiên mở to, tản mát ra hào quang sáng chói như bảo thạch.
- Ha ha, vậy sao? Sao ta cảm thấy, là ngươi chênh lệch một chút nhỉ?
Giang Trần mở hai mắt, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động, lộ ra nụ cười thích ý.
À?
Bước chân của Huyền Vũ Thần Thú ngưng lại, phảng phất như gặp quỷ, đồng tử không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, vẻ mặt khó có thể tin.
Bên Chu Tước Thần Cầm, trái tim đã đến cổ họng, cũng lập tức về chỗ cũ. Gia hỏa nghiêm túc như Long Tiểu Huyền, cũng không khỏi lộ ra dáng tươi cười.
Thái Tuế Bạch Hổ lại lầm bầm nói:
- Đại gia hỏa kia thật sự là ngu ngốc a, hắn thật cho rằng có thể thắng Trần thiếu sao? Cái thế giới này, người có thể thắng Trần thiếu, căn bản chưa sinh ra a.
Cũng không biết Thái Tuế Bạch Hổ là mã hậu pháo, hay là thật sùng bái mù quáng với Giang Trần.
- Ngươi... Ngươi không có việc gì?
Vẻ mặt của Huyền Vũ Thần Thú như gặp quỷ rồi.
- Ngươi thấy ta giống có chuyện gì sao?
Trong lời nói của Giang Trần, mang theo vài phần đùa cợt thiện ý, nhìn ra được, hắn đích thật là không có chuyện gì.
Phảng phất vừa rồi Huyền Vũ thi khí tiến vào thức hải của hắn, căn bản như thổi vào một trận gió, đã qua liền qua, ngay cả gợn sóng cũng không có.
- Thế nhưng mà... đó là Huyền Vũ thi khí a.
Huyền Vũ Thần Thú cảm giác mình có chút choáng váng, lắp bắp nói, hoàn toàn không có chút bộ dạng của Thần Thú.
- Ta biết rõ đó là Huyền Vũ thi khí.
Giang Trần nghiêm túc cười nói.
- Ta không phải nói qua cho ngươi sao? Huyền Vũ thi khí ta rất có tâm đắc, bảo ngươi đừng dùng? Vì cái gì ngươi không tin? Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đi nơi nào rồi?
- Ngươi…
Huyền Vũ Thần Thú chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một ngụm lão huyết thiếu chút nữa phun ra.
Còn tín nhiệm cơ bản giữa người với người? Lão tử là Thần Thú, không phải người. Hơn nữa, song phương giao chiến, binh bất yếm trá, ở đâu có tín nhiệm gì?
Thế nhưng mà, vẻ mặt của Giang Trần lại như người vô tội nhìn hắn, loại biểu lộ kia, giống như là Huyền Vũ Thần Thú hắn sai, hơn nữa là mười phần sai.
Huyền Vũ Thần Thú chỉ cảm thấy thường thức hai mươi vạn năm của mình hoàn toàn bị phá vỡ. Huyền Vũ thi khí, mọi việc đều thuận lợi, đối phó tu sĩ cùng cấp dễ như trở bàn tay, cho dù là vượt cấp khiêu chiến, cũng có cơ hội rất lớn.
Thế nhưng mà, hôm nay bại trong tay một thanh niên Thiên Vị.
Vì cái gì bại? Huyền Vũ Thần Thú khó hiểu, đến bây giờ hắn còn không hiểu ra sao. Thần thông Huyền Vũ thi khí, hắn là quá tinh tường rồi.
Tuyệt đối không phải một Thiên Vị có thể gánh.
Ở đây, nhất định có huyền cơ gì. Chỉ là, hiện tại nói Huyền Cơ gì, còn trọng yếu sao?
Huyền Vũ Thần Thú ngơ ngác nhìn Giang Trần, phảng phất muốn nhìn thấu Giang Trần. Giang Trần mỉm cười, ho nhẹ một tiếng:
- Đúng rồi, vừa rồi phát thệ là nói như thế nào ấy nhỉ?
Huyền Vũ Thần Thú tái nhợt, hung hăng trừng Giang Trần:
- Đắc ý cái gì? Ta thua, nhận thua là được. Về sau nghe ngươi sai sử là được. Bất quá, ngươi phải nói cho ta biết, đến cùng ngươi dùng yêu pháp gì? Làm sao có thể hóa giải toàn bộ Huyền Vũ thi khí của ta?
Nếu như không rõ vấn đề này, trong nội tâm Huyền Vũ Thần Thú vĩnh viễn không cách nào thanh thản. Đây chính là bản lĩnh xuất chúng nhất của hắn, nếu hữu danh vô thực, vậy hắn thật sự sẽ sụp đổ.
Cũng may, Giang Trần không có ác ý đả kích hắn, cười cười, giang tay ra nói:
- Kỳ thật cũng không có bí quyết gì, chẳng qua là thần thức của ta phi thường cường đại, không e ngại bất luận công kích loại này. Nếu như ngươi dùng vật lý công kích đối phó ta, nói không chừng có thể làm cho ta rất cố sức. Nhưng mà dùng thần thức công kích ta, thì ta lại không sợ. Huyền Vũ thi khí, một là ta biết nó, hai là thần thức của ta đủ mạnh.
Dây chuyền phong ấn kia, tựa như Liệt Nhật trên bầu trời, mà thần thức công kích, tựa như hàn khí xâm lấn. Bất luận hàn khí gì, ở dưới Liệt Nhật, đều bị bốc hơi.
Cho nên, dù Huyền Vũ thi khí rất cường đại, cũng không cách nào phá hủy thần thức của Giang Trần.
Huyền Vũ Thần Thú trợn mắt há hốc mồm, cái giải thích này, hắn có thể tiếp nhận. Thế nhưng mà, hắn lại cảm thấy, một tiểu tử Thiên Vị, cho dù thần thức cường đại hơn nữa, lại có thể lớn đi nơi nào?
- Ngươi... Ngươi thật sự là Thiên Vị sao? Ngươi xác định không phải Thần linh giả heo ăn thịt hổ?
Huyền Vũ Thần Thú bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.
Chu Tước Thần Cầm cười ha ha:
- Huyền Vũ đạo hữu, sớm nói cho ngươi, Trần thiếu không phải tu sĩ trẻ tuổi bình thường. Nếu ngươi coi hắn như những tu sĩ cùng cấp khác, vậy ngươi sai lầm rồi. Ngươi khinh địch, đánh giá sai tình thế, lại có thể trách ai?
Vẻ mặt của Huyền Vũ Thần Thú uể oải, lắc đầu:
- Ai, ta biết ngay, bị các ngươi theo dõi, nhất định sẽ bị lừa.
- Cái gì gọi là bị lừa? Vừa rồi nhìn vẻ mặt đắc ý của ngươi, chẳng lẽ ngươi dám nói ngươi không phải cảm thấy thắng định sao?
Chu Tước Thần Cầm phản bác.
- Mà thôi mà thôi, thua thì thua chứ sao.
Huyền Vũ Thần Thú cũng lưu manh.
- Đã nói trước, có thể gia nhập các ngươi, thế nhưng mà các ngươi không thể vũ nhục ta, càng đừng nghĩ nô dịch ta.
- Nói nhảm, ngươi xem mấy người chúng ta, như là bộ dạng bị nô dịch sao?
Chu Tước Thần Cầm quát lớn.
- Ta chỉ sợ ngươi khi dễ nhân vật mới.
Khẩu khí của Huyền Vũ Thần Thú như vợ bé.
- Ha ha, được Huyền Vũ Thần Thú gia nhập, đội ngũ của chúng ta, tuyệt đối là hoàn mỹ.
Giang Trần cười to nói.
- Yên tâm, ở trong đoàn đội chúng ta, tất cả mọi người là huynh đệ, là đồng bọn, là chiến hữu có thể đồng cam cộng khổ. Không tồn tại vấn đề ai khi dễ ai.
Huyền Vũ Thần Thú đánh giá Giang Trần, chậc chậc thở dài:
- Ngươi người này, đích thật là không giống nhân loại bình thường. Được rồi, ta cũng biết, các ngươi nói những chuyện kia, hơn phân nửa là sự thật. Ta trốn ở chỗ này, một mực giả chết cũng không phải tình nguyện. Ta không ngốc như các ngươi nghĩ, cũng biết Thần Uyên Đại Lục cách tai nạn không xa, cũng biết sự tình dị tộc xâm lấn. Chỉ là, ta một mực không muốn đối mặt, cũng không biết đối mặt như thế nào mà thôi.
Đây là lời nói thật.
Huyền Vũ Thần Thú lẻ loi trơ trọi, không có đồng bọn, không có chiến hữu có thể tín nhiệm. Muốn nó đi dốc sức liều mạng với dị tộc, cái này cũng quá khó xử nó rồi.
Hôm nay, có cơ hội như vậy, tìm được đồng bạn cường đại, cẩn thận suy ngẫm, kỳ thật cũng không phải một chuyện xấu.
Chỉ cần không bị nô dịch, lại có thể đạt được đồng bọn cường đại hỗ trợ hợp tác, cớ sao không làm?
Hơn nữa, dù sao cũng là bốn Thần Thú, lẫn nhau đều chiếu cố tôn nghiêm. Hắn cũng tin tưởng, ba con Chân Linh kia không đến mức bài xích hắn.
Quan trọng nhất là, bọn hắn đều trăm miệng một lời nói thanh niên nhân loại kia biết luyện chế đan dược Thần đạo, điểm này, càng làm cho Huyền Vũ Thần Thú sinh ra hiếu kỳ nồng đậm.
Hắn nhiều lần cân nhắc, cảm thấy gia nhập một quần thể như vậy, tựa hồ là một sự tình không tệ.