Quan trọng nhất chính là Tô Hồng có thể trốn ra khỏi Đông Duyên đảo kia, chứng minh ở phương diện số mệnh tuyệt đối không tầm thường. Đương nhiên số mệnh cũng không phải là nguyên nhân duy nhất khiến cho hắn trốn thoát.
Sức phán đoná, trí tuệ, còn có rất nhiều kỹ xảo trong cuộc sống cùng với thực lực bản thân, những nhân tố này thiếu một thứ cũng không được.
Mà Tô Hồng này hoàn toàn có đủ tất cả các nhân tố, mới có thể trở thành người may mắn thoát khỏi.
Cho nên Giang Trần đối với Tô Hồng này vô cùng coi trọng. Thứ người này thiếu kỳ thực chính là cơ hội, hắn cũng không biết tại sao Tô Hồng lại phải đi tới An Vân đảo, chắc hẳn cũng là bước đường cùng cho nên mới có hành động bất đắc dĩ như vậy.
Loại chuyện này đã bị Giang Trần gặp phải, tự nhiên Giang Trần sẽ không có khả năng ngồi yên không để ý tới. Hắn nguyện ý để cho Tô Hồng có một cơ hội, làm cho thiên phú của Tô Hồng có cơ hội thi triển chính thức.
Ở sâu trong lòng Tô Hồng cũng cực kỳ hưng phấn. Dù sao hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn, cơ hội của mình đã tới.
Vận mệnh vốn trước đó có nhiều trắc trở, lần này rốt cuộc hắn cũng đợi được cơ hội như vậy tới.
Như vậy đội ngũ thân vệ của Giang Trần lại nhiều thêm một người.
Những người khác đối với lựa chọn của Giang Trần hoặc ít hoặc nhiều đều không cho là đúng. Bọn họ cảm thấy thiên phú của Tô Đồng này cũng không dễ nói như vậy. Nhưng mà xuất thân tử An Vân đảo, cũng đã đủ để khiến cho nhiều người chùn bước.
Vạn nhất phẩm hạnh của Tô Hồng này không tốt, đây chính là một phiền phức lớn.
Giang Trần thản nhiên không nói gì, hắn cũng không có nghĩa vụ đi giải thích với người khác.
Kế tiếp, chuyện tuyển chọn lại xảy ra một cảnh tượng khiến cho người ta sầu não.
Đến người thứ sáu mươi mốt, người ở Hồi Xuân đảo vực này vốn được Tịch Diệt thánh địa nhìn trúng.
Nhưng mà người trẻ tuổi kia lại trực tiếp cự tuyệt bàn tay vươn ra của Tịch Diệt thánh địa, chủ động yêu cầu đầu nhập vào dưới trướng Giang Trần, làm tôi tớ cho Giang Trần.
Người trẻ tuổi tới từ Hồi Xuân đảo vực ai mà không biết Giang Trần thiếu chủ cơ chứ? Hiện tại cả Hồi Xuân đảo vực đều là thủ hạ của Giang Trần thiếu chủ, thiên tài trẻ tuổi này tự nhiên biết rõ đầu nhập vào Giang Trần thiếu chủ, chiếu cố nhận được nhất định so với việc gia nhập Tịch Diệt thánh địa gì đó còn nhiều hơn.
Đi những thánh địa kia, nhiều lắm thì cũng chỉ là thiên tài phổ thông mà thôi.
Mà ở trong tay Giang Trần thiếu chủ, nói không chừng cơ hội sẽ còn nhiều hơn một chút. Nghĩ tới đây tên thiên tài trẻ tuổi này căn bản không thèm cân nhắc, chủ động yêu cầu đầu nhập vào Giang Trần.
Kỳ thực Giang Trần cũng dở khóc dở cười, bất quá đối với việc tiểu tử này chủ động gia nhập đội ngũ, tự nhiên hắn cũng không cự tuyệt mà tiếp nhận đối phương.
Như vậy đội ngũ thân vệ của Giang Trần lại nhiều thêm một người.
Tranh đoạt kế tiếp càng thêm kịch liệt.
Bình thường Giang Trần cũng không muốn ra tay, cũng không muốn có cái danh tiếng là thiên tài trẻ tuổi bất lương.
Hơn nữa đại đa số thiên tài quả thực Giang Trần không có bao nhiêu hứng thú, Giang Trần cũng không thấy cần phải ra một cái giá lớn làm gì.
Quan trọng nhất là bài danh không ngừng kéo lên, khẩu vị của những thiên tài này cũng càng lúc càng lớn, có một ít người đưa ra yêu cầu kinh hãi mọi người.
Ngay cả Giang Trần cũng có chút nhíu mày.
Dù sao những thiên tài này cho dù xuất chúng thế nào bất quá cũng chỉ là từ thế lực nhị lưu, tam lưu đi ra, loại trường hợp này tốt nhất nên tự mình hiểu mình một chút.
Ỷ vào mấy thánh địa cướp đoạt, mà bắt đầu cò kè mặc cả, đây là điển hình của việc không tự mình hiểu mình, không thể nghi ngờ, loại người thiếu trí tuệ này, cho dù có chút thiên phú, nhất định cũng không đi được xa.
Nhưng mà thập đại thánh địa lần này hiển nhiên cũng khát vọng cầu hiền, mặc dù những thiên tài này có biểu hiện mở cái miệng lớn, làm cho không ít thánh địa cảm thấy phản cảm, thế nhưng cũng không vì vậy mà làm mất đi lòng nhiệt tình của mọi người.
Trong top năm mươi, tranh đoạt mỗi một thiên tài đều vô cùng kịch liệt.
Thậm chí có chút thời điểm sẽ có ba bốn nhà thánh địa cướp đoạt một thiên tài, dị thường kịch liệt.
Cục diện ngày càng nóng nảy, mà hứa hẹn thánh địa đưa ra cũng càng ngày càng khoa trương. Ngay cả Giang Trần nhìn thấy loại tình huống này cũng dở khóc dở cười.
Kỳ thực hắn rất muốn khuyên bảo Đại thánh chủ tỉnh táo làm việc, nhưng mà loại cạnh tranh ác tính này một khi nổ ra, có một số lúc không chỉ đơn thuần là tranh giành thiên tài, mà là tranh giành khí thế.
Người tranh giành khí thế, phật tranh giành một nén nhang.
Đại thánh chủ đã có hào khí như vậy, vậy mặc kệ thì tốt hơn.
Nhưng mà có một ít thiên tài, Giang Trần nhìn qua đã cảm thấy không thích. Hắn lập tức tỏ thái độ không thích rõ ràng, nói rõ loại thiên tài này không được.
Mặc dù Giang Trần không có độc tâm thuật, nhưng mà Thiên Mục thần đồng và bàn thạch chi tâm của hắn cùng với cảnh giới thần thức cường đại, đối với độc tâm thuật vẫn có một chút tâm đắc.
Loại người tâm thuật bất chính, thiên tài có vấn đề rất lớn về nhân phẩm, cho dù thiên phú có cao, tuyệt đối không thể nhận. Loại người này một khi có lợi hơn, cái gì cũng có thể nói chuyện. Một khi liên quan tới lợi ích, một khi chỗ tốt không có cách nào thỏa mãn khẩu vị lớn của hắn, rất có thể sẽ bị đối phương bỏ qua, khinh bỉ.
Mấu chốt nhất chính là loại người này tính tình bạc bẽo, nói trở mặt là trở mặt. Đến lúc đó chẳng những không có cách nào trợ giúp được thánh địa, mà còn có khả năng trở thành kẻ phụ thuộc, ăn không ngồi rồi.
Có mấy lần loại thái độ kiên quyết này của Giang Trần cũng làm cho Đại thánh chủ không thể không bỏ qua một ít thiên tài hắn coi trọng.
Nhưng mà dùng sự phán đoán của Tử Xa Mân đối với Giang Trần, Tử Xa Mân tin tưởng không chút nghi ngờ. Hắn cảm thấy Giang Trần nhìn người vẫn tương đối chuẩn xác.
Cạnh tranh vẫn còn tiếp utjc, rất nhanh đã tuyển chọn tới top hai mươi.
Người ở vị trí thứ hai mươi này nhãn nhặn, thoạt nhìn chất phác, biểu hiện có chút ngốc nghếch trời sinh, chỉ là thiên phú của người này quả thực vô cùng không tầm thường.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là thiên tài này là thiên tài cùng loại với Mộc Cao Kỳ, là Tiên Thiên Hỏa Linh chi thể, là huyết mạch tiên thiên vô cùng không tầm thường.
Đừng nhìn thiên tài trong Vạn Uyên đảo vô số, nhưng chính thức đạt tới trình độ tiên thiên chi thể thượng thừa, trên thực tế cũng không nhiều.
Tuy rằng thiên phú của đám người Mộc Cao Kỳ cao, nhưng mà bị kìm hãm bởi nội tình tông môn, kìm hãm bởi xuất thân, tài nguyên, tầm mắt, nếu như không phải Giang Trần xuất hiện, thành tựu cả đời của hắn cũng không đạt được tới trình độ của Vạn Uyên đảo.
Thế nhưng mà người này ở Vạn Uyên đảo, hiển nhiên hoàn toàn khác với Mộc Cao Kỳ.
- Đại thánh chủ, người trẻ tuổi kia có thể tranh thủ một chút. Đừng để cho Bách Hoa thánh địa cướp đi, căn cứ theo phỏng đoán của ta, Bách Hoa thánh địa có lẽ sẽ trả một cái giá rất lớn để cướp người.
Giang Trần truyền âm dặn dò một phen.
Người này không nói nhiều lời lắm, tự giới thiệu cũng vô cùng chất phác. Chẳng những không có bất kỳ ý tứ nịnh nọt gì, ngược lại còn bày ra bộ dáng bình tĩnh, rõ ràng như muốn nói, chọn hắn hoặc là không chọn hắn đều phải xem tâm tình của hắn. Nhìn bản thân hắn cảm thấy có hợp mắt, hợp duyên hay không.
Mãi cho tới bây giờ, treo giá lên cao có, cò kè mặc cả có, nhiều lần biến hóa có, nhưng mà thiên tài có tính rắm thối như vậy lại là người đầu tiên.
Nhưng mà Giang Trần đối với tên thiên tài này lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Công Tây Hồ?
Giang Trần đánh giá khuôn mặt thon gầy xa xa, nhìn tên thiên tài vẻ mặt lười biếng này, trong lòng hiếu kỳ không thôi.